Ngày nay, phụ nữ không còn phụ thuộc vào đàn ông, hôn nhân với họ không còn là điều bắt buộc. Nhất là với những người xuất sắc như Tần Chi.
Sự nghiệp vững vàng, gia thế giàu có, còn trẻ tuổi mà đã là chủ tịch tập đoàn... Hôn nhân với cô ấy có lẽ chẳng có chút giá trị gì.
Lâm Triệt khéo léo từ chối bằng giọng đùa cợt: “Cháu không xứng với cháu gái bà đâu, cô ấy quá xuất sắc.”
Bà Ngô lập tức phản bác: “Ai nói cháu không xứng? Bà thấy cháu rất giỏi, rất tốt, là chàng trai trẻ xuất sắc nhất mà bà từng gặp. Vì cháu tốt, nên bà mới muốn giới thiệu cháu gái giỏi nhất của bà cho cháu. Cháu gái bà cũng không yêu cầu cao lắm, bà nuôi nấng nó từ nhỏ, bà biết nó thích kiểu người thế nào.”
“Thế nào ạ?”
“Là kiểu như cháu, đẹp trai.”
“Cháu đừng không tin, sở thích của cháu gái bà giống hệt bà. Bà thích gì, nó cũng thích cái đó.”
Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của bà Ngô, Lâm Triệt đồng ý gặp mặt một lần.
Lâm Triệt từng suy đoán về thân phận của bà Ngô. Có thể ở phòng VIP và được viện trưởng đích thân tiếp đón, đủ thấy gia thế bà không hề đơn giản. Một cô gái sinh ra trong gia đình như vậy chắc chắn không thiếu người theo đuổi.
Không muốn yêu đương có rất nhiều lý do, có thể là tiêu chuẩn quá cao, cũng có thể thật sự không có hứng thú với đàn ông.
Dù sao thì chỉ gặp mặt một lần cũng không mất quá nhiều thời gian. Với điều kiện của anh, đối phương chắc chắn cũng chẳng coi trọng anh.
Thời gian và địa điểm do bà Ngô sắp xếp, khi xác định xong sẽ gọi điện thông báo trước cho anh.
Rời khỏi bệnh viện, trời đã tối muộn. Lâm Triệt nhìn tin nhắn của Trương Vọng, trong 50 từ thì có lẽ 40 từ là mắng chửi anh, 10 từ còn lại là hỏi bao giờ anh đến.
Lâm Triệt chỉ trả lời hai chữ: “Đợi đi.”
Trương Vọng có lẽ tức phát điên, liên tục gửi tin nhắn, tin nhắn thoại, thậm chí còn gọi điện đến. Lâm Triệt không để ý, trực tiếp bật chế độ im lặng.
Từ bệnh viện đến công ty chỉ mất nửa tiếng đi xe.
Lúc anh đến nơi, công ty đã tan làm, nên điểm hẹn cuối cùng được chọn là một quán cà phê gần công ty.
Trương Vọng khoanh tay, vắt chân chữ ngũ, không kiên nhẫn liếc đồng hồ, không có chỗ trút giận liền trút hết lên nhân viên phục vụ.
Thấy Lâm Triệt đến, Trương Vọng lập tức cười nhạt: “Ồ, đại minh tinh đến rồi cơ à.”
Lâm Triệt không đến tay không, anh mang theo một bản hợp đồng, là hợp đồng chấm dứt hợp tác mà anh đã sao chép từ trước. Anh đặt tài liệu lên bàn, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn chấm dứt hợp đồng.”
Trương Vọng ngẩn ra. Trong suy nghĩ của ông ta, Lâm Triệt là người nhu nhược, luôn nhẫn nhịn, chưa từng phản kháng trước bất kỳ sắp xếp nào của công ty, một con rối dễ điều khiển.
Ông ta nhanh chóng lật xem hợp đồng, nhận ra Lâm Triệt đang nghiêm túc. Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, trừng trừng nhìn anh: “Lâm Triệt, công ty không bạc đãi cậu. Hồi cậu bị chủ nợ đuổi theo, chính công ty đã ứng trước lương cho cậu để trả nợ. Nếu không phải công ty ký hợp đồng với cậu, nhận kịch bản cho cậu, trả thù lao cho cậu, thì em gái cậu đã chết rồi! Cậu không hiểu đạo lý báo đáp sao?”
“Ban đầu công ty gặp khó khăn nên không thể cho cậu tài nguyên tốt, nhưng bây giờ cậu có Tần Vi, cuộc sống ngày càng tốt hơn, không cần thiết phải chấm dứt hợp đồng lúc này.”
“Hợp đồng cậu ký là tám năm, mới chỉ đến năm thứ tư. Nếu cậu muốn hủy hợp đồng trước hạn, phải bồi thường vi phạm hợp đồng, cậu có biết số tiền đó là bao nhiêu không? Nếu Tần Vi sẵn sàng trả giúp cậu, tôi không có ý kiến, nhưng giờ cô ấy đã chán cậu rồi. Cậu còn đáng giá bao nhiêu? Ngay cả khi bán thân cũng chưa chắc đủ tiền bồi thường.”
“Nếu là tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn ở bên Tần Vi, một người phụ nữ có tiền, có quyền sẵn sàng bao nuôi cậu, công ty cũng đang dốc sức nâng đỡ cậu. Đừng có mà không biết điều.”
Trương Vọng nghe giọng điệu trong cuộc gọi của Tần Vi, rõ ràng là cô ta không còn muốn Lâm Triệt nữa.
Lâm Triệt như vậy, sao có gan chủ động rời đi? Rời khỏi Tần Vi, cậu ta chẳng là gì cả.
Thật lòng mà nói, nếu năm đó không có Tần Vi bảo vệ, Lâm Triệt có lẽ đã bị ép uống thuốc rồi bị bán đi.
Lâm Triệt gọi một ly cà phê Americano, loại mà Tần Vi thích uống. Đắng chát. Uống bao nhiêu năm vẫn chưa quen, mỗi lần đều phải thêm thật nhiều đường và sữa.
Anh vừa cho thêm đường vừa chậm rãi nói: “Phúc phần này, ông có muốn không?”
Thấy Lâm Triệt cứng rắn không lay chuyển, Trương Vọng nhếch mép cười lạnh: “Lâm Triệt, tôi nói chuyện tử tế với cậu mà cậu lại muốn xé rách mặt sao?!”
“Rầm——” Trương Vọng đập mạnh xuống hợp đồng, khiến cả bàn rung lên, gằn giọng: “Được! Cậu muốn chấm dứt hợp đồng? Vậy thì cứ theo đúng pháp luật mà làm! Hợp đồng này có chữ ký của cậu, có dấu vân tay của cậu, đừng mong chối cãi!”
Lâm Triệt bật cười: “Đương nhiên phải tuân thủ pháp luật. Nhưng trước đó, có một số chuyện tôi muốn làm rõ với ông. Năm đó, tôi cần tiền gấp, đầu óc không tỉnh táo, bị một số kẻ có ý đồ xấu xúi giục ký vào một bản hợp đồng bất hợp lý… Ông thực sự nghĩ rằng hợp đồng quản lý nghệ sĩ trong showbiz có thể tùy ý điền điều khoản rồi đưa nghệ sĩ ký là có hiệu lực sao?”
Trương Vọng không chỉ là quản lý của anh, mà còn là cổ đông của công ty. Công ty này từ khi thành lập đã lách luật để kiếm lợi.
Trong công ty có đủ loại nghệ sĩ, từ diễn viên web drama như Lâm Triệt, idol nhóm nhạc, ca sĩ cho đến diễn viên tuyến hai, tuyến ba…
Họ nắm giữ bí mật của nghệ sĩ, thậm chí nếu không có thì cũng sẽ tìm cách tạo ra. Chỉ cần nghệ sĩ có ý định chống đối, công ty sẽ đe dọa bằng việc đóng băng hoạt động hoặc đòi tiền bồi thường hợp đồng.
Lâm Triệt năm đó bị lừa vào công ty, không hiểu hợp đồng, cũng không còn đường lui, đành liều mạng đặt cược.
Ký xong mới nhận ra bản chất sự việc. Đây không khác gì một hợp đồng bóc lột của những kẻ buôn người, điều khoản khắc nghiệt đến đáng sợ.
“Nghĩa vụ và quyền lợi phải tương xứng. Nếu muốn đòi bồi thường hợp đồng cao như vậy, thì phải tính cả thù lao của tôi, giá trị thương mại, hợp đồng quảng cáo, tài nguyên nhận được, cũng như mức độ đầu tư, tuyên truyền, xử lý khủng hoảng truyền thông mà công ty đã bỏ ra cho tôi… Phải tính toán tất cả những yếu tố này mới ra được con số hợp lý. Ông nghĩ chỉ bằng vài ba câu hù dọa là có thể ép tôi trả tiền sao?”
“Những năm qua, tôi nhận tổng cộng mười bộ phim, một bộ điện ảnh kinh phí thấp, mà nhà đầu tư là Tần Vi do tôi tự tìm. Trong công ty, tài nguyên của tôi luôn ở đáy.”
“Còn về khoản đầu tư mà công ty đã dành cho tôi, tôi đã liệt kê danh sách và gửi đến email của ông rồi. Một diễn viên có mức lương chưa đến một triệu mà đòi bồi thường mười tỷ? Ông nghĩ nếu chuyện này bị phanh phui, dư luận sẽ phản ứng ra sao? Hiệp hội lao động có nhúng tay vào không? Hợp đồng này có còn tính pháp lý không?”
Lâm Triệt làm diễn viên không kiếm được nhiều tiền, Tần Vi cố ý kìm hãm anh, khiến nhiều kịch bản không đến tay anh, tài nguyên ngày càng ít đi. Nhưng điều này lại vô tình giúp anh dễ dàng rời khỏi công ty.
Lúc mới vào nghề, anh có thể ngây thơ, nhưng không có nghĩa là mãi mãi như vậy.
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày rời đi, biết rõ sẽ có xung đột với công ty, và cũng biết đây sẽ là một trận chiến khó khăn.
Vì vậy, suốt những năm qua, anh đã âm thầm thu thập chứng cứ về những hoạt động phi pháp của công ty, nhờ danh tiếng của Tần Vi mà tiếp cận được nhiều thông tin nội bộ.
Sắc mặt Trương Vọng tối sầm. Ông ta là người soạn thảo hợp đồng, nên biết rõ những điều khoản trong đó có thể bị bẻ gãy dễ dàng.
Tay ông ta bắt đầu run nhẹ, ánh mắt nhìn Lâm Triệt đầy cảnh giác, như thể lần đầu tiên nhận ra con người thật của anh.
Khi ông ta còn đang suy nghĩ cách đối phó, Lâm Triệt đã nói tiếp một câu khiến ông ta rùng mình.