Không Làm Thế Thân Nữa, Tôi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Chị Gái Của Bạn Gái Cũ

Chương 7: Giới thiệu đối tượng hẹn hò

Những năm qua, Tần Vi đã bỏ rất nhiều tiền vào công ty. Dù Lâm Triệt chỉ nhận những kịch bản kém chất lượng, nhưng ít nhất công ty cũng không làm khó anh.

Mất đi một nhà tài trợ lớn như Tần Vi không chỉ là tổn thất của Lâm Triệt mà còn là tổn thất của công ty. Nếu Lâm Triệt thực sự chia tay với Tần Vi, vậy thì anh chẳng còn gì cả.

Quản lý của anh tức giận đến mức thở hổn hển, chỉ cần nghe hơi thở gấp gáp của ông ta cũng đủ biết ông đang giận đến mức nào. Ông ta ra lệnh: “Cậu lập tức đi dỗ dành cô Tần ngay! Đừng quên những năm qua cậu có thể yên ổn là nhờ ai. Đừng có mà làm loạn!”

“Hãy nghĩ đến sự nghiệp của cậu, nghĩ đến em gái cậu. Nếu cậu bị đóng băng, thì cả đời này xem như chấm dứt!”

“Nếu không có Tần Vi, sẽ không có cậu ngày hôm nay. Một người có tiền như vậy mà cậu không biết bám vào, lại còn buông tay dễ dàng như thế? Cậu nghĩ xem sau này cậu có thể sống ra sao?”

“Cậu có nghe không? Mau tìm cách xin lỗi cô ấy đi! Trễ là không còn cơ hội nữa đâu. Đừng quên trước đây cậu đã thảm hại thế nào!”

Lâm Triệt liếc nhìn đồng hồ, cuộc gọi đã kéo dài năm phút.

“Ông cũng nói rồi, đó là trước đây.”

Trương Vọng sững sờ, rồi bỗng dưng nổi giận, giọng the thé như thái giám trong phim cung đấu: “Lâm Triệt, cậu có ý gì đây! Cậu còn muốn làm việc nữa không! Cậu khiến cô Tần tức giận bỏ đi, còn tìm đâu ra nhà tài trợ tốt như vậy? Đừng quên cậu đã ký hợp đồng tám năm với công ty, bây giờ mới chỉ năm thứ tư!”

Lâm Triệt bình thản nói: “Chuyện hợp đồng, tìm thời gian nói chuyện kỹ hơn đi.”

Trương Vọng cười lạnh trong điện thoại: “Được, vậy thì chiều nay cậu đến công ty, chúng ta nói chuyện rõ ràng!”

Nói xong, ông ta lập tức cúp máy. Lâm Triệt mở tin nhắn, phát hiện từ trưa Trương Vọng đã gửi rất nhiều tin nhắn cho anh. Vì đã bật chế độ không làm phiền nên anh không thấy. Nội dung xoay quanh Tần Vi, cũng chẳng khác mấy so với những gì vừa nói trong cuộc gọi, không cần xem thêm.

Xem xong tin nhắn, Lâm Triệt mở danh sách chặn, phát hiện vài cuộc gọi nhỡ, trong đó nổi bật nhất là của Tần Vi.

Các cuộc gọi cách nhau không xa, hiển nhiên cô ta gọi không được nên dùng số khác gọi tiếp.

Nửa đêm hai giờ gọi anh làm gì?

Hôm qua còn bảo anh cút đi, chưa qua một ngày đã gọi tới, đúng là chẳng có chuyện gì tốt. Lâm Triệt nghĩ mình đã quá hiểu Tần Vi, nhưng hành động này của cô ta vẫn khiến anh khó hiểu.

Lâm Triệt biết rõ, chuyện lâu ngày sinh tình là điều không thể, đối phương tuyệt đối không thể nào luyến tiếc anh.

Chắc là đi uống rượu, say rồi thấy khó chịu, muốn anh đến đón và chăm sóc.

Mỗi khi uống nhiều, Tần Vi đều thích kiếm chuyện, cảm xúc thất thường, rất khó chiều… Lâm Triệt vô cùng may mắn vì tối qua đã chặn liên lạc của cô ta.

Anh đặt điện thoại xuống.

Lâm Hi thấy anh quay lại, liền hỏi: “Anh, anh phải đi rồi sao?”

“Ừ, em nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì gọi điện hoặc nhắn tin cho anh, ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ...” Lâm Triệt kiên nhẫn dặn dò.

“Vâng.”

Lâm Triệt dọn dẹp hộp giữ nhiệt, rửa sạch sẽ. Bánh ngọt anh làm có hai hộp, một hộp cho Lâm Hi, hộp còn lại là để tặng người khác.

Lâm Hi cứ tưởng cả hai hộp đều là của mình, không ngờ Lâm Triệt lại bỏ một hộp vào túi rồi rời đi.

Anh không vội rời khỏi bệnh viện mà đi đến một tòa nhà khác, để thăm một cụ bà.

Anh và cụ bà có tình bạn vong niên, bà họ Ngô, năm nay đã 80 tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh. Bình thường bà thích đi chợ, nhảy múa ở quảng trường, xem phim ngắn và nghe truyện, đặc biệt là phim ngắn có Lâm Triệt đóng. Theo lời bà thì, dù phim đơn giản nhưng rất cuốn hút.

Trước đây, bà Ngô bị ngã khi đi chợ, không ai dám đỡ vì sợ bị lừa, chính Lâm Triệt đã đưa bà đến bệnh viện. Từ đó, hai người quen biết nhau.

Bà Ngô nhận ra ngay anh là nam phụ điển trai trong phim ngắn, đến khi vào phòng phẫu thuật vẫn nắm chặt tay anh, nằng nặc đòi chữ ký.

Lâm Triệt không ngờ mình lại cứu một fan hâm mộ giữa đường, đúng là duyên phận kỳ diệu.

Sau khi quen thân, bà Ngô càng thêm yêu mến anh, xem hết tất cả các bộ phim anh đóng, trở thành fan trung thành thứ hai sau Lâm Hi.

Dạo gần đây, bà nhập viện vì huyết áp cao, cần điều dưỡng. Lâm Triệt làm một ít bánh quy ngũ cốc, tiện thể mang đến thăm bà.

“Bà Ngô, cháu đến thăm bà đây, đây là bánh quy ngũ cốc cháu làm, bà có thể ăn được.”

“Tiểu Triệt, cuối cùng cháu cũng đến, bà thèm bánh cháu làm lâu lắm rồi.” Nhìn thấy anh, bà Ngô vui vẻ ra mặt, “Cháu ăn trưa chưa?”

Lâm Triệt mở túi, đưa bánh cho bà: “Cháu ăn rồi ạ.”

Bà Ngô lập tức cầm lấy một miếng, vừa ăn vừa hỏi: “Cháu vừa từ chỗ em gái qua à?”

Lâm Triệt gật đầu: “Vâng.” Sau khi ngồi xuống, anh mới để ý TV trong phòng đang chiếu một bộ phim anh từng đóng.

Nhìn thấy chính mình trên màn ảnh, Lâm Triệt càng xem càng thấy xấu hổ, bản thân anh luôn khắt khe với diễn xuất của mình.

“Đạo diễn gì mà thẩm mỹ kém vậy? Một gương mặt đẹp trai thế này mà lại biến thành thế kia? Nhìn chẳng giống cháu ngoài đời chút nào.”

Lời này anh đã nghe nhiều lần, cũng quen rồi, nhưng vẫn giải thích: “Để phù hợp với nhân vật ạ.”

“Lần sau đừng nhận mấy vai xấu như vậy nữa.”

Đây không phải là điều anh có thể quyết định. Thật ra, những năm qua không phải không có kịch bản hay gửi đến cho anh, nhưng mọi bộ phim anh đóng đều nằm trong sự kiểm soát của Tần Vi.

Dù vậy, bà Ngô vẫn xem phim rất say sưa, ánh mắt từ màn hình dần chuyển sang gương mặt anh.

“Đúng rồi Tiểu Triệt, chuyện bà nói với cháu mấy hôm trước, cháu suy nghĩ thế nào rồi?”

Thấy bà Ngô nháy mắt đầy ẩn ý, Lâm Triệt sững người, sau đó mới dần phản ứng lại.

Gần đây, bà Ngô có ý muốn tác hợp anh với cháu gái bà. Theo lời bà, cháu gái bà—Tần Chi, năm nay đã 28 tuổi, sáu năm trước ra nước ngoài khởi nghiệp, gần đây mới chuẩn bị về nước tiếp quản doanh nghiệp gia đình.

Nhắc đến cháu gái, bà Ngô cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh.

Bà kể rằng Tần Chi từ nhỏ đã rất xuất sắc, năm nào cũng đứng nhất lớp, từng là thủ khoa khối A của thành phố, vừa xinh đẹp vừa có dáng người chuẩn, từ bé đến lớn chưa từng để bố mẹ phải lo lắng. Nhưng giờ tìm người yêu lại khó khăn, đến 28 tuổi vẫn còn độc thân. Khi có người hỏi tiêu chuẩn chọn bạn trai của cô là gì, cô lại đáp rằng mình không hứng thú với đàn ông.

Bà cụ phiền não đến mức thêm cả mấy nếp nhăn.

Bà đã 80 tuổi rồi, mỗi năm trôi qua đều đáng quý. Nguyện vọng lớn nhất của bà là được nhìn thấy cháu gái lập gia đình, tốt nhất là sinh con trước khi bà qua đời.

Bà Ngô có tư tưởng truyền thống, cho rằng con người sống trên đời phải trải qua hôn nhân và sinh con, như vậy mới có thể tiếp nối dòng dõi và hương hỏa tổ tiên.

“Cháu năm nay 25 tuổi, cháu gái bà 28, gái lớn hơn ba tuổi là cầm vàng trong tay, tuổi tác thế này là vừa đẹp. Bà đã nhìn Tần Chi lớn lên, con bé xinh đẹp hơn cả minh tinh, hai đứa có thể làm quen trước, coi như kết bạn, bà đâu có ép hai đứa phải kết hôn ngay. Nếu không hợp, bà cũng không miễn cưỡng.” Bà Ngô kiên nhẫn thuyết phục.