Sau Khi Cưỡng Hôn Sư Tôn, Ta Bị Hắn Quấn Lấy Cả Đời

Chương 20

Sau đó, Tuyên Lệnh nhặt gối lên, còn kéo theo một tấm chăn, ôm tất cả chạy thẳng đến sau núi.

Thượng Liên Điện, sau núi.

Nơi bế quan của Sư Vô Trị là một căn thạch ốc do hắn tự dựng, xung quanh là rừng hoa rậm rạp, phía trước có mái hiên che mưa chắn gió.

Tuyên Lệnh vừa đặt chân đến sau núi, lập tức cảm nhận được dao động pháp lực nồng đậm phát ra từ trận pháp phòng ngự.

Trong lòng cậu khẽ chùng xuống, trận pháp này là do Sư Vô Trị tự mình tạo ra, nếu không được hắn cho phép thì không ai có thể bước vào.

Nếu cố tình xông vào, e rằng sẽ bị đánh bật ra ngoài.

Tuyên Lệnh vẫn còn nhớ rõ, trước kia Sư Vô Trị từng ôm cậu, kiên nhẫn giảng giải nguyên lý của trận pháp này, còn nói có thể xem nó như một thứ gọi là "danh sách trắng".

Dù không hiểu rõ ý nghĩa những gì Sư Vô Trị đã nói, nhưng cậu cũng biết trận pháp này rất lợi hại.

"Vậy thì ngủ bên ngoài trận pháp cũng được." Tuyên Lệnh lẩm bẩm.

Ban đầu cậu còn định tìm chỗ trú dưới mái hiên, nhưng giờ xem ra chỉ có thể nằm dưới trời sao.

Cũng may hiện tại vẫn còn là cuối hạ, thời tiết xem như cũng không quá lạnh.

Trước kia khi còn lang bạt trong nhân gian, Tuyên Lệnh cũng từng ngủ như thế này cùng đám khất cái, bởi vậy cậu chẳng hề thấy có gì không ổn.

Dải ngân hà cuồn cuộn trải dài trên nền trời đêm, đẹp đến tựa như một bức họa hiếm có của thế gian. Gió đêm lướt qua gò má Tuyên Lệnh, mang theo cảm giác mát lành, thoải mái đến lạ.

Lần này, Tuyên Lệnh không còn cảm thấy cô độc, bởi vì cậu biết, ngay phía bên kia trận pháp, Sư Vô Trị đang ở rất gần cậu.

Tuyên Lệnh bất chợt nhận ra không biết từ lúc nào cậu đã vô thức ỷ lại vào Sư Vô Trị như vậy.

Là từ kiếp trước sao…

Hình như là không bao lâu sau khi cậu cưỡng hôn Sư Vô Trị, khi hắn mang hộp thức ăn đến cho cậu?

Không… Dường như là lúc hắn tặng cậu ngọc bội trữ vật thì đúng hơn.

Tuyên Lệnh có chút nhớ không rõ.

Cậu chỉ nhớ, ban đầu Sư Vô Trị dường như vô cùng chán ghét cậu vì nụ hôn kia, nhưng về sau hắn lại dần dần khôi phục vẻ bình đạm.

Khoảnh khắc thực sự bắt đầu gắn bó, có lẽ là sau khi cậu bị Sư Vô Trị giam cầm ở Ma Cung, lúc đó cậu mới nhận ra Sư Vô Trị dường như cũng có chút ý tứ với mình.

Là sau khi Chu Vãn Trần chết…

"Ngươi đang sợ ta sao?" Sư Vô Trị hôn lên gò má vương máu của cậu, nâng tay vuốt nhẹ khuôn mặt cậu: "Không sợ, đừng sợ…"

Nhưng Tuyên Lệnh không thể không sợ.

Cậu hoảng hốt nhìn Sư Vô Trị trước mặt, rồi lại đưa mắt nhìn về phía thi thể lạnh lẽo của Chu Vãn Trần không xa, giọng nói khẽ run: “Sư tôn, đó là thê tử của ngươi, hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy… Vì sao ngươi lại gϊếŧ hắn?"

"Đó không phải thê tử của ta."

Sư Vô Trị chậm rãi siết lấy cổ Tuyên Lệnh, giọng nói lặp đi lặp lại như thể đang chìm sâu vào một chấp niệm nào đó: "Đó không phải."

Ánh mắt hắn quá mức đáng sợ, khiến Tuyên Lệnh không nhịn được né tránh: "Sư tôn… Buông ta ra, ngươi buông ta ra, ta muốn nôn."

Sư Vô Trị…tại sao lại trở thành như vậy? Tại sao lại trở nên khát máu đến thế?

Những kẻ nhập ma… đều sẽ biến thành bộ dạng này sao?

Cậu thà rằng hắn cứ lạnh lùng như trước kia…

"Tại sao lại muốn nôn? Ngươi ghê tởm cái gì? Ghê tởm ta sao?"

Đôi mắt vàng kim của Sư Vô Trị bỗng chốc hóa thành màu đỏ thẫm, bàn tay bóp cổ Tuyên Lệnh lại càng chặt hơn: "Vì sao? Chỉ vì ta đã gϊếŧ nhiều người như vậy?"

Tuyên Lệnh thật sự rất muốn nôn, nhưng lại sợ nếu cậu thật sự nôn ra sẽ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Sư Vô Trị, sợ hắn sẽ gϊếŧ luôn cả mình. Tuyên Lệnh run giọng, cố gắng thốt ra từng chữ: "Không. Ta không thích ngươi như thế này…Ta thích ngươi trước kia hơn…"

Bàn tay lạnh băng kia khựng lại một thoáng, rồi chậm rãi nới lỏng.

Huyết sắc trong đôi mắt nam nhân dần dần rút đi, Sư Vô Trị khẽ thở ra một hơi, hồng y trên người cũng hóa thành bạch y, thấp giọng lẩm bẩm: "Là bộ dạng này sao? Ngươi thích bộ dạng này của ta sao?"

Tuyên Lệnh mơ hồ cảm thấy mình đã chạm đến bí mật gì đó, đột nhiên hỏi: "Sư tôn, vì sao ngươi lại nhập ma?"

“...”

"Không phải vì ngươi."

Sư Vô Trị nắm lấy tay cậu, giọng nói bình thản: "Đừng nghĩ nhiều."

Nhưng Tuyên Lệnh không dễ dàng bỏ qua như vậy. Cậu mím môi, định nói thêm điều gì đó, nhưng chưa kịp mở lời đã bị Sư Vô Trị bất ngờ chặn ngang ôm lên.

Cảm giác lơ lửng giữa không trung khiến cậu theo bản năng vươn tay ôm chặt lấy cổ Sư Vô Trị.

Sư Vô Trị cứ thế ôm cậu thẳng đến thư phòng.

Trước án thư, Tuyên Lệnh càng thêm mờ mịt, còn đang muốn hỏi, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Sư Vô Trị vang lên: "Khi ngươi mới nhập môn, có rất nhiều chữ ngươi đều không biết, khi đó vi sư thật sự rất muốn dạy ngươi…"