Đáng tiếc, hiện tại…
Tuyên Lệnh nhếch môi, ngữ khí vô tội nhưng lại khiến người khác tức đến sôi gan: "Đó là sư tôn của ta, đâu phải của ngươi. Ngay cả sư tôn ta còn chưa nói gì, ngươi lấy tư cách gì mà dạy dỗ ta?"
Quả nhiên, sắc mặt Tuyết Bỉnh lập tức sa sầm.
Hắn tới Lăng Sương phái là do trưởng bối trong nhà nghìn dặn vạn dò, yêu cầu hắn nhất định phải bái nhập môn hạ Sư Vô Trị, làm cho gia tộc nở mày nở mặt gia tộc.
Tuy nhiên bởi vì đđược Tiêu Mặc tiên tôn thu nhận, nên nguyên bản hắn cũng đã định bỏ qua chuyện không được chưởng môn nhận làm đồ đệ, vậy mà vừa rồi trong lúc vô tình hắn lại nghe một đệ tử khác nói, tên Tuyên Lệnh kia trước đây chẳng qua chỉ là một kẻ ăn mày.
Hắn vậy mà còn không bằng một tên ăn mày sao!!!
Dựa vào cái gì chứ?!
“Chưởng môn làm sao có thời gian quản những chuyện nhỏ nhặt này.” Tuyết Bỉnh khẽ mỉm cười: “Ta chỉ nhắc nhở ngươi đừng quên thân phận của mình. Đừng mang thói quen của đám ăn mày bẩn thỉu vào trong Lăng Sương phái, đến lúc đó nếu làm mất mặt chưởng môn trong Liên hội tứ phái, hậu quả đó e rằng ngươi gánh không nổi đâu.”
Lời này nhìn như khuyên bảo, nhưng thực chất là cố ý nói cho mọi người biết Tuyên Lệnh trước đây từng là ăn mày.
Lăng Sương loại người nào cũng có, một số kẻ tự cho mình sinh ra cao quý, không muốn tiếp xúc với những kẻ xuất thân thấp hèn. Ngoài miệng nói cho hoa mỹ là đạo bất đồng bất chung đường.
Nhưng kỳ thực chỉ là kết bè kết phái, bài xích đệ tử không có gia thế mà thôi.
“Ngươi là đệ tử của ai?” Nữ đệ tử lúc trước chỉ đường cho Tuyên Lệnh đứng ra khỏi đám đông, nàng ra hiệu cho Tuyên Lệnh đừng lên tiếng, sau đó nhìn về phía Tuyết Bỉnh: “Tên gọi là gì?”
“Ơ? Đây chẳng phải là Ngũ sư tỷ của Trăm Phượng Phong sao?” Một đệ tử hóng chuyện kinh ngạc hỏi.
Trăm Phượng Phong?
Tuyên Lệnh nhanh chóng nắm bắt được từ khóa quan trọng, kiếp trước cậu không mấy khi tiếp xúc với nữ đệ tử, cũng không rõ tính cách của vị Ngũ sư tỷ kia thế nào.
Nhưng cậu từng nghe nói, vị Phượng Tình Tiên Tôn kia hình như có tính tình không được tốt lắm.
Có điều… Tuyết Bỉnh là người thừa kế tương lai của Tuyết gia, phía sau còn có cả một đại gia tộc chống lưng. Cậu cũng không muốn để người khác vì mình mà chuốc thêm thù oán.
Nghĩ đến đây, Tuyên Lệnh đưa tay ngăn vị sư tỷ kia lại, bước lên đối diện với Tuyết Bỉnh, hờ hững nói: “Khi ta còn ở nhân giới từng nghe nói, Tuyết gia các ngươi gia giáo nghiêm khắc, giờ gặp mặt mới thấy cũng chỉ đến thế mà thôi…Cha mẹ ngươi dạy dỗ mấy chục năm, xem ra cũng chỉ dạy ra được một kẻ tự cho mình là cao quý, ỷ vào xuất thân đại tộc liền tự cho bản thân quyền khinh thường người khác.”
Tuyết Bỉnh bị lời nói của Tuyên Lệnh làm cho sững sờ, ngay sau đó sắc mặt hắn trầm xuống: “Ngươi nói ai tự cho mình là cao quý?”
“Nếu không phải tự cho mình là cao quý thì là cái gì?”
Trong đám đông cũng có không ít đệ tử xuất thân bần hàn, nghe vậy liền cười lạnh: “Cả trong tối lẫn ngoài sáng đều châm chọc vị sư đệ này từng là ăn mày, nghĩ mình cao quý hơn người liền có thể tùy tiện dạy dỗ kẻ khác sao, ngươi tưởng đây là Tuyết gia của ngươi chắc?”
“Ăn mày?”
Một nữ đệ tử có tu vi khá cao quét mắt nhìn Tuyên Lệnh một cái liền ngẩn ra: “Không đúng đâu, ta thấy tiểu sư đệ này chí ít cũng đến tu vi Trúc Cơ trung kỳ rồi…Nhưng mà dường như tiểu sư đệ này còn chưa từng dùng qua linh dược?”
Nàng quan sát một lát, nhướng mày đầy hứng thú: “Trên người ngươi không có chút hơi thở của linh dược nào, người ở nhân giới hiện tại, đến cả ăn mày cũng có thể tu luyện đến mức này sao?”
Những đệ tử sở hữu tiên căn từ khi sinh ra đã được gia tộc bồi dưỡng, trong quá trình đó tất nhiên sẽ dùng linh dược để đẩy nhanh quá trình Luyện Khí, Trúc Cơ, đồng thời họ cũng được học trước một số kiếm quyết cơ bản.
Mà người chưa từng trải qua quá trình tu luyện kia, lại có thể có tu vi Trúc Cơ…
Nói một cách dễ hiểu, người không cần dùng bất kỳ loại linh dược nào hỗ trợ mà vẫn có thể đạt tới Trúc Cơ, so những người cùng lứa thật sự là xuất sắc hơn bội phần. Nếu bây giờ người đó bắt đầu tu luyện bài bản, há chẳng phải sẽ càng vượt xa người khác sao?
Thiên phú trác tuyệt như vậy, đây thật sự chính là thiên tài trong thiên tài, ngàn năm khó gặp a.
Tuyên Lệnh thở dài bất đắc dĩ: “Ai quy định thiên tài chỉ có thể xuất thân từ thế gia?”
Cậu thật sự không có ý khoe khoang.
Nhưng Lăng Sương phái coi trọng thực lực, là nơi hội tụ tất cả thiên tài. Ở đây, thiên tài chỉ là điều kiện cơ bản để đặt chân vào ngưỡng cửa môn phái, nhưng trong nhận thức của mọi người, những thiên tài kia phần lớn đều có xuất thân hiển hách, rất hiếm khi xuất hiện một kẻ có quá khứ là ăn mày.