Tuyên Lệnh âm thầm cầu nguyện đời này cậu có thể nhanh chóng được "nuôi thả".
Cậu nhất định phải dốc sức tu luyện, chỉ cần đột phá cảnh giới Trúc Cơ là có thể đường hoàng rời khỏi Thượng Liên Điện, không cần ngày ngày đối mặt với Sư Vô Trị nữa.
Đường lên Thượng Liên Điện cách nơi này rất xa, vị sư huynh dẫn đường rút tiên kiếm ra, đạp lên thân kiếm, một tay giữ lấy Tuyên Lệnh, tay còn lại kết ấn* khống chế phương hướng.
*Kết ấn: là hành động dùng tay tạo ra các thủ ấn đặc biệt để kích hoạt pháp thuật, trận pháp hoặc công pháp.
Tuyên Lệnh cứ thế bị hắn xách cổ bay lên trời.
Nếu là đời trước, có lẽ cậu sẽ kinh ngạc, thậm chí sợ hãi khi đột ngột bị treo lơ lửng giữa không trung. Nhưng hiện tại, cậu đã không còn là thiếu niên chỉ mới mười chín tuổi kia nữa.
Tuyên Lệnh nhìn xuống bên dưới, từng tòa cung điện tráng lệ hiện tại chỉ nhỏ như con kiến. Trong lòng cậu lúc này bỗng dâng hiện một suy nghĩ.
Ở trong mắt tiên nhân, những kẻ đến từ bên dưới Tu Chân Giới chẳng phải cũng nhỏ bé và yếu ớt như thế này sao?
Có thể dễ dàng bị người ta bóp chết.
Tuyên Lệnh vẫn nhớ rõ. Đời trước, thời điểm Sư Vô Trị tẩu hỏa nhập ma* rồi phát điên, một kiếm quét xuống, trong nháy mắt đã gϊếŧ hơn vạn người.
*Tẩu hỏa nhập ma: là trạng thái mất kiểm soát khi tu luyện, khiến tu sĩ rơi vào tình trạng điên loạn, trọng thương, hoặc thậm chí mất mạng.
Lần này, nếu cậu không làm hỏng đạo tâm* của hắn, vậy hắn cũng sẽ không tẩu hỏa nhập ma nữa, đúng không?
*Đạo tâm: là tâm trí kiên định của người tu đạo, đại diện cho niềm tin, ý chí và con đường tu luyện mà họ theo đuổi.
Hắn cũng sẽ không nói là cậu đã hủy hoại hắn nữa, đúng không?
Tuyên Lệnh có chút tủi thân khi nghĩ đến chuyện cũ.
Đời trước, mỗi khi muốn cùng cậu song tu, nếu cậu từ chối Sư Vô Trị, hắn đều trách cậu, trách cậu đã hôn hắn trước, trách cậu làm hỏng đạo tâm của hắn. Dù cậu có giải thích thế nào, Sư Vô Trị cũng sẽ kiên trì nói là do cái hôn kia của cậu đã làm hỏng đạo tâm của hắn, nên mới khiến hắn tẩu hỏa nhập ma.
Tuyên Lệnh bị hắn nói đến không còn cách nào phản bác, cuối cùng chỉ có thể dâng lên thân thể, ngoan ngoãn giúp hắn ổn định đạo tâm.
Nhưng mà lúc đó cậu thật sự không hề cố ý hôn Sư Vô Trị.
Khi ấy cậu chỉ cảm thấy Sư Vô Trị rất đẹp, đẹp đến mức cậu không kìm được mà muốn đến gần hơn một chút.
Trước giây phút dán môi mình lên môi nam nhân, cậu chưa từng nghĩ đến sẽ trực tiếp hôn hắn ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Cậu thật sự không ngờ Sư Vô Trị lại phản ứng chậm như vậy!
Đều do hắn không kịp tránh đi.
Tuyên Lệnh âm thầm lầm bầm trong lòng, chẳng mấy chốc đã thấy một biển hoa tuyết liên quen thuộc hiện ra trước mắt.
Vốn dĩ tuyết liên chỉ sinh trưởng trên đỉnh núi cao, là loài hoa hiếm thấy trên đời, vậy mà sau Thượng Liên Điện lại mọc thành cả một mảng lớn.
“Tới rồi, sư đệ, bảo trọng.”
“?!”
Tuyên Lệnh kinh ngạc, nhìn xuống mặt đất còn cách mấy chục mét dưới chân, vội vã giãy giụa: “Sư huynh, ngươi có thể đến gần mặt đất hơn một chút rồi mới thả ta xuống không, a...”
Tuyên Lệnh bị trận gió gào thét thổi đầy miệng, cậu bị ném thẳng xuống biển hoa tuyết liên, toàn bộ thân thể vùi vào trong biển hoa mềm mại.
Tuyên Lệnh từ trong đống hoa bò dậy, cánh hoa trắng muốt vương đầy trên người cậu. Tuyên Lệnh lắc đầu phủi bớt phấn hoa cùng xác hoa vương vãi trên người, bỗng dưng cậu cảm giác ai đó đang nhìn mình, liền nhanh chóng ngẩng đầu lên.
“Ngươi chính là sư đệ mới tới?”
Một nam tử mặc y phục màu trắng bước đến, dịu dàng vẫy tay với Tuyên Lệnh: “Ta là đại sư huynh của ngươi. Nếu cảm thấy gọi ‘sư huynh’ quá xa cách, ngươi có thể gọi ta là sư ca. Sao lại ngẩn ra rồi, mau ra đây đi.”
Tuyên Lệnh ngơ ngẩn.
“Tuyết Từ Triết.” Cậu Lẩm bẩm.
Người này chính là đại đệ tử của Sư Vô Trị, Tuyết Từ Triết.
Đời trước, chính hắn là người đã đỡ lấy Tuyên Lệnh khi cậu bị Sư Vô Trị một chưởng đánh văng ra, cũng chính là hắn đã quỳ xuống cầu xin Sư Vô Trị tha mạng cho cậu.
Biết bao ngày đêm ốm đau, người chăm sóc cậu đều là Tuyết Từ Triết.
Với cậu, Tuyết Từ Triết còn thân hơn cả ca ca ruột.
Cho đến về sau, khi Sư Vô Trị tẩu hỏa nhập ma, lục thân không nhận, ngay cả vị đại đệ tử này cũng bị hắn gϊếŧ chết.
Đêm hôm đó, Tuyên Lệnh đã từng hỏi hắn: “Vậy kế tiếp, ngươi có phải cũng muốn gϊếŧ cả ta không?”
Sư Vô Trị không trả lời, nhưng sau đó lại đem cậu cầm tù.
“Ồ? Đệ biết ta sao?” Tuyết Từ Triết ngạc nhiên hỏi:“Là các sư đệ khác đã kể cho đệ nghe à?”
Tuyên Lệnh bò ra khỏi biển hoa, ôm chặt lấy Tuyết Từ Triết, đôi mắt ngấn lệ: “Đúng vậy! Sư ca! Ta thật sự đã sớm muốn gặp ngươi rồi!”
Đều là lỗi của ta. Nếu không có ta, đạo tâm của sư tôn sẽ không bị hủy, hắn cũng sẽ không tẩu hỏa nhập ma, ngươi cũng sẽ không chết.
Biết bao nhiêu người cũng sẽ không có kết cục thảm như vậy.
Đời này, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối không trêu chọc ai nữa!
Tuyên Lệnh dụi đầu vào người Tuyết Từ Triết như một đứa trẻ, nhịn không được hỏi: “Sư ca, tối nay ta có thể ngủ cùng ngươi không?”
Tuyên Lệnh vừa dứt lời, một luồng khí lạnh thấu tận xương đột nhiên tràn tới, biển tuyết liên bị gió thổi đến xiêu vẹo.Cả hai người đều bị hàn khí bất chợt nổi lên làm cho sửng sốt.