Sau Khi Cưỡng Hôn Sư Tôn, Ta Bị Hắn Quấn Lấy Cả Đời

Chương 4

Kiếp này, cậu không muốn bái Sư Vô Trị làm sư tôn nữa.

Ánh mắt Tuyên Lệnh nhìn Sư Vô Trị đầy phức tạp, sau đó cậu lặng lẽ lui khỏi đám đông.

Cậu không muốn ở lại Lăng Sương phái nữa.

Tuy nhiên còn chưa kịp rời đi nửa bước, thân thể Tuyên Lệnh bỗng không thể nhúc nhích được dù chỉ một chút, sau đó bỗng nhiên một bóng trắng lướt qua trước mắt cậu. Tuyên Lệnh ngước mắt nhìn lên, liền chạm phải khuôn mặt tuấn mỹ của Sư Vô Trị.

“Tư chất* không tệ.” Sư Vô Trị hạ mắt, giọng nói thanh lãnh vang lên: “Bổn tọa muốn thu ngươi làm đệ tử thân truyền.”

*Tư chất: trong tu tiên thường dùng để chỉ thiên phú bẩm sinh của một người đối với việc tu luyện. Đây là yếu tố quan trọng quyết định tốc độ và giới hạn tu hành của một người.

“!!!”

Tuyên Lệnh kinh ngạc đến ngây người.

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào, tại sao lại không giống kiếp trước?!

Đời này cậu chưa từng gặp mặt, càng không hề có ý định bái Sư Vô Trị làm sư tôn! Nhưng hắn vì sao lại muốn thu cậu làm đệ tử?!

Đời trước, Tuyên Lệnh được kiểm tra ra có tu vi Trúc Cơ, nhưng điều khiến người ta khó hiểu chính là, Tuyên Lệnh chưa bao giờ thực sự tu luyện, sao lại có tu vi như vậy. Sau đó, Sư Vô Trị giải thích cho họ rằng Tuyên Lệnh có thể chất đặc thù, có thể tự hấp thu linh khí mà không cần tu luyện theo tâm pháp, linh lực vẫn tự động ngưng tụ.*Tu vi: trong tu tiên chỉ mức độ tu luyện và sức mạnh của một người tu hành. Nó phản ánh trình độ, cảnh giới và khả năng sử dụng linh lực hay pháp thuật của người đó.

Sư Vô Trị nói Tuyên Lệnh là thiên tài.

“Vì sao chưởng môn lại nhận hắn làm đồ đệ mà không nhận ta chứ."

Sau khi đại hội thu nhận đệ tử kết thúc, xung quanh Tuyết Bỉnh tụ tập một đám người.

“Hu hu hu, ta mới mười lăm tuổi đã đạt Trúc Cơ, hắn thì đã mười chín rồi! Thiên phú* của ta chẳng lẽ còn không cao hơn hắn sao? Ta từ lúc mười tuổi đã bắt đầu tu luyện rồi mà hu hu hu.”

*Thiên phú: trong tu tiên chỉ tài năng bẩm sinh của một người trong việc tu luyện. Đây là yếu tố quan trọng quyết định một tu sĩ có thể đi xa đến đâu trên con đường tu đạo.

Tuyên Lệnh tự nói thầm trong lòng. Ta thật sự không hề muốn trở thành đệ tử của hắn. Ngươi căn bản không biết Sư Vô Trị rốt cuộc có bao nhiêu điên cuồng đâu.

"Sư đệ." Một đệ tử Lăng Sương phái phụ trách sắp xếp chỗ ở nhắc nhở hắn Tuyên Lệnh: "Chúng ta phải đi rồi."

Tuyên Lệnh ôm tay nải*, có chút không muốn bước đi.

*Tay nải: là một loại túi vải dùng để đựng đồ, thường được buộc lại và mang theo bên người, tay nải thường dùng để chứa vật dụng cá nhân, lương khô, dược liệu, binh khí nhỏ hoặc bảo vật.

Người kia thấy vậy liền thúc giục cậu: "Thật sự phải đi rồi. Ngươi nhớ nhà sao? Nếu vậy thì mau đi cáo biệt* với người nhà đi!" Đệ tử kia vô thức nói, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt hắn hơi đổi: "Không đúng, trên tờ khai rõ ràng ghi ngươi là cô nhi mà?"

*Cáo biệt: tam biệt

Những đệ tử có thiên phú cao thường rất được môn phái xem trọng. Bọn họ tu luyện lâu như vậy đương nhiên có thể nhận ra sự khác biệt giữa Tuyên Lệnh và Tuyết Bỉnh. Họ biết rõ Tuyên Lệnh chưa từng tu luyện, vậy mà lại đạt đến tu vi Trúc Cơ.

Rất ít người vừa sinh ra đã mang thiên phú trác tuyệt* như vậy.

*Thiên phú trác tuyệt: nghĩa là tài năng bẩm sinh xuất chúng, vượt xa người thường.

Tuyên Lệnh cả người cứng đờ, khóe môi kéo ra một nụ cười gượng gạo: "Sư huynh, ngươi thật biết cách chọc vào nỗi đau của người khác."

Vị đệ tử kia lúng túng ho khẽ một tiếng: "Thật xin lỗi, sư đệ, ta còn tưởng ngươi muốn báo bình an cho người nhà."

Nụ cười trên môi Tuyên Lệnh càng thêm cay đắng.

Cậu có thể lớn lên đều là nhờ được một lão khất cái bên dưới chân núi nuôi nấng, nào có cái gọi là người nhà. Đời trước, dù sau này có tìm lại được thân nhân, bọn họ cũng sớm đã không còn nữa.

Đời này, cậu cái gì cũng đều không có. Đến cả chuyện nhập môn phái cũng là do bằng hữu kéo đến.

Nói mới nhớ, bằng hữu của cậu đâu rồi?

"Tuyên ca! Ngươi vậy mà lại có thể trở thành đồ đệ của chưởng môn?!"

Bả vai bỗng nhiên bị vỗ mạnh một cái, Tuyên Lệnh xoay người liền nhìn thấy bằng hữu tốt của mình, Cung Quan Kỳ đang đứng sau lưng.

Cung Quan Kỳ năm nay mười tám tuổi, là đại thiếu gia của Cung gia, một trong bốn đại gia tộc lớn dưới Tu Chân Giới. So với Tuyên Lệnh, hắn ăn mặc xa hoa hơn nhiều, y phục của hắn là áo tím thêu chỉ vàng, dây cột tóc cũng được đính tinh thạch dưỡng thân quý giá.

Tuyên Lệnh quen biết hắn khi đang nhặt tinh thạch vỡ bên đường.

Dưới Tu Chân Giới có bốn đại gia tộc, trong đó Cung gia chuyên phụ trách buôn bán tinh thạch. Đá vụn mà nhà họ vứt đi đều là những mảnh tinh thạch bị vỡ, nếu nhặt về bán lại cho thợ rèn cũng có thể đổi lấy chút thù lao.

Rất nhiều người ăn xin đều thích đi nhặt những mảnh đá vụn này.

"Ừm." Tuyên Lệnh cười có chút gượng gạo: "Ta đã bái chưởng môn làm sư tôn. Còn ngươi thì sao?"

Tuyên Lệnh biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

Cung Quan Kỳ chắp tay trước ngực, ánh mắt tràn đầy sùng bái: "Ta đã được Phượng Tình Tiên Tôn nhận làm đồ đệ nha! Ngay khi thấy nàng lần đầu tiên, ta đã vô cùng thích nàng! Nàng thật sự vô cùng vô cùng đẹp!"

Tuyên Lệnh nhìn hắn, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương khó tả.

Cậu nhớ rõ đời trước, Cung Quan Kỳ phản bội sư môn, cuối cùng bị chính tay Phượng Tình chém gϊếŧ.

"Được rồi, đừng nói chuyện nữa, ngươi nên đến Thượng Liên Điện rồi."

Thượng Liên Điện, đó chính là nơi ở của Sư Vô Trị.

Sư Vô Trị đã gần trăm năm không thu đệ tử, nhưng tất cả đệ tử nội môn của hắn đều do chính tay hắn dạy dỗ từ khi mới nhập môn*. Chỉ là sau khi bọn họ đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, cơ bản đều sẽ được nuôi thả, có thể mặc sức tự do tu luyện.

*Nhập môn: có nghĩa là bước vào một môn phái, bắt đầu con đường tu luyện.

Dù sao, Trúc Cơ cũng là giai đoạn vô cùng quan trọng.