Kỳ Tài Kiếm Tu Vì Yêu Nổi Điên

Chương 8: Bán yêu chỉ là bán yêu

Thấy A Thương dám phớt lờ mình, Vân La Y lập tức nổi giận. Trong nháy mắt, kiếm bản mệnh Thiên Vân của nàng ta đã vung lên, chặn ngang cổ A Thương. Chỉ cần nàng tiến thêm một bước, lưỡi kiếm kia sẽ lập tức cắt qua cổ họng nàng.Chứng kiến cảnh tượng ấy, các đệ tử xung quanh không khỏi hít một hơi lạnh.

Vân La Y nhếch môi cười lạnh: “Bổn tiểu thư muốn tỷ thí với ngươi, lỗ tai ngươi điếc rồi sao?”

Hôm nay nàng ta nhất định phải dạy dỗ hồ ly tinh dám cướp nam nhân của khuê mật mình một bài học. Không đợi A Thương trả lời, Thiên Vân kiếm đã chém thẳng về phía nàng.

Kiếm ý của nàng ta, cũng giống như con người nàng ta, hùng hổ mạnh mẽ.

Các đệ tử xung quanh nhìn thấy màn tỷ thí này, ai nấy đều thầm lắc đầu. Dù nói là tỷ thí, nhưng Vân La Y đã ở Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa còn có kiếm bản mệnh bên người. Còn A Thương nhập tông chưa đến nửa năm, ngay cả kiếm bản mệnh của mình còn chưa có, hiển nhiên không phải đối thủ của Vân La Y.

Chẳng mấy chốc, trên cánh tay A Thương đã xuất hiện vài vết thương đáng sợ do kiếm khí của Thiên Vân gây ra. Máu tươi nhỏ xuống đất, trông vô cùng đáng sợ.

“Hừ, bán yêu vẫn chỉ là bán yêu, thứ không thể làm nên trò trống gì.” Vân La Y nhìn vết thương trên người A Thương, trong lòng càng thêm đắc ý, động tác vung kiếm cũng càng lúc càng hung ác.

“Ta nói rồi, Tiên Môn Tông này vốn không nên thu nhận đám bán yêu thấp kém làm đệ tử! Dù trong người chảy một nửa huyết thống Nhân tộc thì sao chứ? Nguyệt súc thì mãi mãi là nghiệt súc! Một bán yêu mà cũng vọng tưởng tu đạo, đúng là nực cười!”

Từng chữ từng câu của Vân La Y đều chua ngoa cay nghiệt. Mặc dù các đệ tử xung quanh không có thiện cảm với A Thương, nhưng lời lẽ này của nàng ta quả thực có phần khó nghe.

Những nữ đệ tử đi cùng Vân La Y nhìn thấy vết thương trên người A Thương, cảm thấy nàng ta ra tay hơi nặng, liền lên tiếng khuyên nhủ: “La Y, nàng ta đã bị thương rồi.”

Dù sao đây cũng là Tiên Môn Tông, tuy ai cũng biết Vân La Y ra tay là để bênh vực Thẩm tiểu thư, nhưng ngay tại địa bàn của người ta mà đánh người thê thảm như vậy, nếu bị tông chủ biết được, e là sẽ phải chịu trách phạt.

Hừ, bị thương sao?

Vân La Y nhìn những vết thương trên người A Thương, chẳng qua chỉ là bị kiếm khí của nàng ta cắt qua, cũng đâu có chết được.

Nhưng nhìn gương mặt hồ ly yêu mị kia, Vân La Y lại càng cảm thấy chướng mắt.

Ngay giây tiếp theo, kiếm khí của nàng ta hung hăng lao thẳng về phía mặt A Thương, như thể muốn rạch nát gương mặt của nàng.

Các đệ tử xung quanh chứng kiến cảnh này không khỏi hít vào một hơi lạnh. Đúng lúc bọn họ nghĩ hôm nay gương mặt của A Thương chắc chắn sẽ bị kiếm khí của Vân La Y cắt nát, thì đột nhiên một đạo bạch quang xuất hiện giữa không trung, trong chớp mắt đông kết kiếm khí dữ dội kia thành băng sương, sau đó vỡ vụn giữa không trung, sau đó tiêu tán.

"La Y!"

Một giọng nam lạnh lẽo vang lên, Vân La Y quay đầu liền nhìn thấy huynh trưởng của nàng ta, Vân Lan Từ, còn có Tạ Hành Ngọc đang đứng bên cạnh huynh trưởng.

"Là Tạ sư huynh…"

Không biết ai trong đám đệ tử lẩm bẩm một câu, lập tức làm ánh mắt của mọi người đều dồn về phía đó.

Tạ Hành Ngọc là đệ tử duy nhất của Thanh Ngọc chân nhân, danh tiếng của hắn trong tu chân giới gần như là không ai không biết.

Hắn bái Thanh Ngọc chân nhân làm sư phụ từ năm bốn tuổi, mười tuổi đã lĩnh ngộ cửu quyết kiếm châu của sư tôn, mười ba tuổi lại tự sáng tạo ra kiếm pháp độc môn của riêng mình, Cô Sương Thập Cửu Kiếm.

Sáu năm trước, tại đại hội tông môn, hắn liên tiếp đánh bại mấy chục cao thủ tu chân, một đường đăng quang vị trí đầu bảng Thiên Hành, đến nay chưa từng có ai vượt qua, được người đời tôn xưng là "Tu chân đệ nhất kiếm".

Tạ Hành Ngọc rất hiếm khi lộ diện, chúng đệ tử ở đây một năm cũng chưa chắc có thể gặp được hắn một lần, thế mà hôm nay lại xuất hiện ở đây, tất cả đều vô cùng kích động.