Kỳ Tài Kiếm Tu Vì Yêu Nổi Điên

Chương 7: Tìm cách giải tình cổ, sau đó đoạn tuyệt với Tạ Hành Ngọc.

Đây cũng chính là lý do mà Tạ Hành Ngọc không thể không cưới nàng. Đêm hôm đó, nàng vô ý gieo tình cổ lên người hắn. Mỗi tháng tình cổ sẽ phát tác một lần, muốn áp chế nó, chỉ có hai cách: hoặc là song tu để tinh huyết hòa hợp, hoặc là uống máu tươi của người gieo cổ, nhưng hiệu quả của cách sau yếu hơn nhiều so với cách đầu.

Tuy nhiên, tình cổ của Hồ tộc cũng không phải không có cách giải. Đời trước, Tạ Hành Ngọc đã tìm được biện pháp, sau đó tự tay giải trừ tình cổ nàng gieo trên người hắn.

Đây cũng chính là lý do khi nàng chết dưới lôi hình, còn hắn vẫn sống.

A Thương đưa tay chạm vào cổ mình, che đi những vết hồng ngân mờ ám trên da. Tình cổ của Hồ tộc vốn được tạo ra để thể hiện sự thủy chung với bạn đời, vậy mà bây giờ đối với nàng lại trở thành xiềng xích.

Nàng nhất định phải tìm ra cách giải tình cổ, sau đó đoạn tuyệt với Tạ Hành Ngọc.

*

“Sao nàng ta lại đến đây?”

“Nàng ta còn mặt mũi đến đây sao?”

Sáng sớm hôm sau, A Thương bước vào võ trường của Kiếm Đường trong tông môn. Vừa xuất hiện, nàng lập tức trở thành tâm điểm bàn tán của các đệ tử có mặt.

Bây giờ, trên dưới tông môn ai ai cũng biết chuyện nàng hạ dược Tạ sư huynh trong sáng thanh cao của bọn họ, sau đó ép hắn phải cưới nàng.

Nghe những lời dị nghị của mọi người xung quanh, sắc mặt của A Thương không đổi. Những lời cay độc hơn thế này, kiếp trước nàng đã nghe không biết bao nhiêu lần, sớm đã quen rồi.

Đời trước, bất kể nàng giải thích thế nào, cũng không một ai tin nàng. Lời đồn quấn lấy nàng ngày càng lớn, ngày qua ngày đè nặng lên người nàng, khiến nàng không thở nổi.

Nàng từng chìm sâu trong mặc cảm và nhu nhược, sống càng ngày càng không giống chính mình.

Nhưng đời này, nàng sẽ không như kiếp trước nữa. Mặc cho bọn họ có mở miệng phun ra bao nhiêu lời lẽ ác độc, nàng cũng sẽ không thèm để tâm, cũng chẳng buồn nghe lọt tai.

A Thương bước qua đám đông, đi đến giá vũ khí chọn lấy một thanh mộc kiếm, dựa theo kiếm phổ trong trí nhớ mà tùy ý luyện vài chiêu thức. Nhưng khi mới luyện được một nửa, động tác của nàng bỗng khựng lại, thói quen quả thật là một thứ đáng sợ.

Nàng vốn dĩ là một đao tu, nhưng vì Tạ Hành Ngọc là kiếm tu, nên nàng đã vứt bỏ đao, chuyển sang dùng kiếm.

Đao tu khác với kiếm tu. Kiếm tu chú trọng chiêu thức và kỹ xảo, còn đao tu thiên về sức mạnh và bá khí.

Chỉ khác nhau một chữ, nhưng lại là hai con đường hoàn toàn khác biệt. Kiếp trước, kiếm pháp của A Thương không hề tinh thông, cũng chính vì vậy mà nàng luôn yếu hơn so với những kiếm tu thực thụ.

A Thương đang định đặt kiếm xuống, bỗng nhiên cảm giác có thứ gì đó đang lao về phía mình với tốc độ cực nhanh. Cơ thể nàng gần như theo phản xạ có điều kiện mà nghiêng mình tránh đi. Nhìn hòn đá lăn lóc trên mặt đất, nàng quay đầu lại liền nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy màu vàng nhạt đang hùng hổ bước về phía mình.

“Ngươi chính là bán yêu A Thương đã hạ dược Diễn Chi ca ca? Ta còn đang lo không tìm được ngươi, không ngờ hôm nay ngươi lại tự động xuất hiện.” Thiếu nữ khoanh tay trước ngực, dáng vẻ cao ngạo tựa như một con công kiêu hãnh, trong mắt tràn đầy khinh thường với A Thương: “Ngươi, đấu với ta một trận.”

A Thương liếc nhìn nàng ta một cái. Nàng biết người này, Vân La Y, nhi nữ của chưởng môn Thanh Vân Tông, đồng thời cũng là khuê mật của Thẩm Nguyệt Thanh.

Kiếp trước, vì nàng "cướp" đi nam nhân của bằng hữu nàng ta, Vân La Y đã không ít lần ngáng chân nàng.

A Thương không muốn dây dưa nhiều với nàng ta, liền đặt thanh mộc kiếm trở lại giá, chuẩn bị rời đi.