Mùa Xuân Của Con Dâu Nuôi Từ Bé

Chương 10: Cầu cứu

Tần Diệp Tử vốn định hỏi người lớn trong nhà đâu. Nhưng nhìn cảnh tượng này, thế nào cũng thấy giống như ông cháu sống nương tựa lẫn nhau.

Ngay lúc này, ông nội của Trụ Tử trở mình, mở mắt. "Trụ Tử? Nữ oa này là người nhà ai? Sao ta chưa từng gặp?"

Trụ Tử cũng có chút hoảng, nghiêng mặt muốn che đi vết thương trên mặt. Tần Diệp Tử thấy vậy, liền đứng chắn trước mặt Trụ Tử, Trụ Tử ngẩn ra, rồi lên tiếng. "Là vợ của Diệu Tử, tên là Tần Diệp Tử." Trụ Tử giả vờ thu dọn đồ đạc. "Cháu bị rơi thùng xuống giếng, không lấy lên được, tỷ ấy liền cho cháu mượn thùng."

"Tốt, tốt." ông nội của Trụ Tử vô cùng vui mừng. "Diệu Tử tốt bụng! Nhà Diệu Tử đều là người tốt, còn cho chúng ta vay tiền nữa, chờ khỏi bệnh, cháu phải cảm tạ người ta đấy."

Người được nhắc đến đang ở ngay đây, mặt Trụ Tử có chút nóng bừng, chỉ lẩm bẩm đáp một câu đã biết. Trong lòng hắn lo lắng, vốn dĩ nhà hắn chỉ có hắn và ông nội, những nhà khác đều không muốn tiếp đãi. Sau này ông nội lại bị thương, người trong thôn càng không muốn qua lại với họ. Còn nói ông nội hắn trên núi đã kinh động đến sơn thần, nên mới bị ngã gãy chân. Coi nhà hắn như ôn dịch mà tránh xa.

Hắn vẫn luôn nói dối ông nội về chuyện tiền đồng, ông nội vẫn luôn cho rằng nhà Diệu Tử mỗi ngày cho họ mượn một đồng, ngày ngày khen Diệu Tử là thư sinh có bụng dạ hiền lành. Nhưng chuyện đã bị Diệu Tử phát hiện, hắn còn bị Diệu Tử đánh cho một trận, về sau sẽ không còn tiền đồng nữa, hắn còn không biết phải nói rõ với ông nội như thế nào. Nếu Tần Diệp Tử nói ra sự thật, ông nội nhất định sẽ tức giận đến ngất xỉu mất.

Tần Diệp Tử dùng tay thăm dò trán của ông nội Trụ Tử. Dù không có nhiệt kế cũng cảm thấy được nóng đến kinh người. "Trụ Tử, ông nội ngươi sốt như vậy bao lâu rồi!" Tần Diệp Tử vội vàng hỏi.

Trụ Tử nghi hoặc nhìn Tần Diệp Tử, phát hiện nàng một chút cũng không cảm thấy sợ hãi và bẩn thỉu, ngược lại còn đi đến đầu giường, sờ trán của ông nội mình. "Hôm nay tỉnh dậy mới phát hiện."

"Cứ sốt mãi như vậy không hạ?" Thế này chẳng phải sẽ khiến người ta mê man hay sao.

Trụ Tử gật đầu.

"Vậy phải mời đại phu!" Tần Diệp Tử lo lắng nhìn Trụ Tử. Đứa trẻ này cũng thật không biết nặng nhẹ, không biết sự tình nghiêm trọng, sốt thành như vậy, nhiệt độ tuyệt đối không thấp, chắc chắn là sốt cao rồi.

Ông nội Trụ Tử có chút xấu hổ. ""Kh...không cần đâu, ta không sao, nằm một lát, chườm chút nước lạnh là qua thôi."

Qua được mới lạ!

Tần Diệp Tử lộ ra một nụ cười gượng gạo. "Ông nội, ta dẫn Trụ Tử ra ngoài nói chuyện chút."

Ông nội Trụ Tử cười gật đầu.

Tần Diệp Tử bước lên kéo Trụ Tử ra khỏi nhà, hai người dừng lại ở một góc sân. "Ngươi còn bao nhiêu tiền trong tay? Tìm cách mời đại phu cho ông nội, cứ thế này không được! Nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn!"

Trụ Tử bị khí thế của Tần Diệp Tử dọa sợ, lại thêm túi tiền eo hẹp, ngượng ngùng đỏ mắt. "Không... không có mấy, chỉ có năm đồng tiền. Từ khi ông nội bị bệnh, trong nhà đã không còn tiền nữa."

Nói như vậy, số tiền lừa của Trang Tiểu Béo còn không đủ cho bọn họ duy trì sinh hoạt hàng ngày.

Tần Diệp Tử đoán chừng giờ này Lý thị không biết đã về chưa, trong lòng nóng nảy, không biết có thể "mượn" mà không cần hỏi một lần nữa hay không. "Chúng ta đi tìm đại phu, ngươi theo ta về nhà một chuyến trước đã."

"Không." Trụ Tử tránh tay Tần Diệp Tử đưa tới. "Không cần đâu. Ta không có tiền. Ông nội cũng nói không sao. Trước kia ông nội cũng bị sốt, chườm nước lạnh là khỏi thôi."

Tần Diệp Tử hận không thể cho Trụ Tử một bạt tai. Chuyện này sao có thể giống nhau được? Thật không phải nàng làm quá, nhiệt độ kia là trực tiếp bỏng tay đó!

Trụ Tử ngoài ý muốn lại bướng bỉnh như vậy. Tần Diệp Tử không thuyết phục được hắn, cuối cùng chỉ có thể sốt ruột chạy về nhà. Ai ngờ Lý thị đã về, đang tìm Tần Diệp Tử khắp nơi, hung hăng muốn cho Tần Diệp Tử lười biếng một trận.

Tần Diệp Tử vừa nghe thấy lời của Lý thị ở trong sân, liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Cũng không quan tâm trên người không có tiền, chỉ nghĩ đến việc đi tìm đại phu cho ông nội của Trụ Tử.

Tần Diệp Tử này, từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, nói đến ấm áp gia đình, ở nhà mình là nửa điểm cũng không cảm nhận được. Nhưng nhà Tiêu Âm Âm lại khác. Tiêu Âm Âm và nàng là bạn thân từ thời mẫu giáo, lúc nhỏ đến nhà Tiêu Âm Âm chơi, ông nội Tiêu gia luôn rất thân thiết với nàng, nàng từ tận đáy lòng coi ông như người thân của mình.

Sở dĩ nàng sốt ruột tìm Âm Âm như vậy, ngoài việc lo lắng cho bạn bè ra, cũng là không muốn lão nhân gia lo lắng quá độ. Kết quả người nàng chưa tìm được, mình còn bị liên luỵ, cứ nghĩ đến việc Tiêu gia gia sẽ đau lòng đến mức nào, nàng ban đêm đều phải lén lút lau nước mắt.

Nhìn thấy ông nội của Trụ Tử, nàng liền cảm thấy thân thiết, phảng phất như nhìn thấy Tiêu gia gia đang bị đả kích vậy. Cho nên, dù thế nào đi nữa, chuyện của nhà Trụ Tử, nàng nhất định phải quản.

Tần Diệp Tử nghe Trang Tiểu Béo nói, muốn đến thành phải đi rất xa, phải ngồi xe lừa. Nhưng nhất thời nửa khắc cũng không tìm được. Tần Diệp Tử chỉ có thể dựa vào đôi chân nhỏ bé mà chạy. Tần Diệp Tử này, hoàn toàn là mù quáng, điên cuồng chạy không mục đích.

Lo lắng trong lòng, cộng thêm dồn nén mấy ngày liền, đã đẩy nàng đến một giới hạn. Cũng không biết chạy lung tung được bao xa, lại nhìn thấy một học viện khí phái. Trên biển đề bốn chữ lớn "Xương An Thư Viện".

Tần Diệp Tử lúc này mới biết mình lạc đường, nhìn thấy nơi có người ở liền giống như người ngoài hành tinh nhìn thấy người Trái Đất vậy. So sánh tuy có hơi khoa trương, nhưng lại rất hình tượng.

Tần Diệp Tử đang định xông vào trong, liền bị hai gã sai vặt canh cổng ngăn lại. "Ngươi là ai? Tiểu nha đầu từ đâu đến, dám xông vào Xương An Thư Viện?"

"Ta tìm người! Ta tìm hiệu trưởng ở đây, à không, học giám? Tiên sinh? Ta tìm ngài ấy!"

"Ngươi, một tiểu nha đầu, học giám là người mà ngươi muốn tìm là tìm được sao, mau cút xuống, nếu không chúng ta gọi người đấy."

Tần Diệp Tử thấy hai người kiên quyết, biết xông vào không được rồi. Tần Diệp Tử lập tức quỳ xuống đất, đừng nói là đầu gối vàng gì đó, nàng mỗi lần bị phê bình đều phải quỳ đấy thôi.

"Học Giám! Cứu mạng a Học Giám!" Tần Diệp Tử nỗ lực hồi tưởng trong đầu có câu thơ kinh diễm nào không, hy vọng có thể dùng cái này thu hút người. Nhưng nhất thời nửa khắc, ngoài "Nga nga nga" ra, trong đầu trống rỗng.

Giờ khắc này, nàng mới biết cái gì gọi là "Sách đến lúc dùng mới hận ít", cái gì gọi là "Có Âm Âm thật tốt". Bất đắc dĩ, Tần Diệp Tử chỉ có thể liều mình lên trước. "Nga nga nga, khúc hạng hướng thiên ca. Bạch mao phù lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba."*

*Dịch nghĩa

Cạp cạp cạp,

Cổ cong hướng lên trời mà hát.

Lông trắng nổi trên mặt nước xanh,

Chân hồng bơi đạp tạo sóng trong.

Tần Diệp Tử hệt như kẻ điên, quỳ trước cổng thư viện, lớn tiếng ngâm nga: "Nga nga nga...". Cái cảnh tượng mà Tần Diệp Tử của tương lai nghĩ đến sẽ phải bật cười kia, giờ phút này lại chân thật đến vậy. Khi người ta bị dồn vào đường cùng, thật sự có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

"Đứa trẻ này, lẩm bẩm cái gì vậy!" Mấy tên giữ cổng ít nhiều cũng có chút quen tai, biết Tần Diệp Tử lúc này đang ngâm thơ, tuy nghe có hơi kỳ quái, cũng chẳng có ý vị sâu xa gì, nhưng bọn hắn cũng lo Tần Diệp Tử thật sự có chuyện gấp.

"Ngươi đi thông báo một tiếng, hỏi xem sao?"

"Nhưng mà phải nói thế nào?"

Hai tên giữ cổng xúm lại thương lượng. Tần Diệp Tử nghe thấy có hy vọng, càng lớn tiếng "ngâm thơ".

"Cứ nói là có một nha đầu, nói muốn tìm học giám, đang ngâm thơ."

Tên kia gật đầu định đi, một tên giữ cổng khác lại vội vàng dặn dò từ xa: "Nhớ kỹ cả bài thơ, tiện thể thông báo luôn!"