Chu Chính nghe những lời này, tức giận đến mức gãi đầu bức tai: "Mẹ, mẹ nói những lời đó làm gì hả? Nếu chị ta bỏ đi thật thì sau này nhà ta phải làm sao bây giờ? Đừng nói chuyện chị ta là vợ hợp pháp của anh cả, hiện giờ chị ta còn đang mang thai nữa chứ, chừng đó là đã đủ để chiếm ưu thế trong chuyện phân chia di sản rồi. Nếu thực sự đi kiện thì sợ là con số phải chia cho chị ta không chỉ là bốn vạn đồng thôi đâu. Rồi sau này ai sẽ nuôi Tiểu Hồng và Tiểu Quân đây? Quyên Tử đã nói rồi, nếu con dám nuôi hai đứa nó thì cô ấy sẽ chia tay với con!"
Bà cụ Chu bị những lời này của Chu Chính dọa cho sợ hết hồn: "Thằng hai à, con học rộng hiểu nhiều, con nói xem, chị ta thực sự có thể được chia tiền cho à? Anh cả con là do mẹ sinh ra, do mẹ nuôi lớn, chị ta có công cán gì hả? Tại sao lại phải chia cho chị ta? Có còn công lý hay không hả giời?"
Chu Chính tâm phiền ý loạn, lớn tiếng quát: "Người ta đều sẽ phán như vậy hết!"
Bà cụ Chu hoàn toàn bị dọa sợ: "Vậy phải làm sao bây giờ? Số tiền này là để dành cho con mua nhà ở thành phố đấy! Nếu đưa tiền cho chị ta thì sau này con phải làm sao? Con thành gia lập thất ở thành phố kiểu gì bây giờ?"
Bà cụ Chu đã sớm sắp xếp xong là nên dùng khoản tiền an ủi của Chu Tráng như thế nào rồi. Bà cụ muốn dùng số tiền này để mua cho Chu Chính một căn nhà nhỏ hai phòng ở thành phố. Đến lúc đó, bà cụ lại trợ cấp thêm một ít, trang hoàng nhà cửa đơn giản là cũng đủ để Chu Chính kết hôn ở thành phố rồi. Mấy năm nay, vì phải hẹn hò với con gái thành phố nên Chu Chính cũng không để dành được bao nhiêu tiền. Nếu không có khoản tiền an ủi này, bà cụ Chu cũng không dám nghĩ đến chuyện sẽ mua nhà cho Chu Chính ở thành phố đâu.
Tiền an ủi dùng để mua nhà cho Chu Chính, lại có Lâm Dung sẽ nuôi nấng mình và Chu Hồng, Chu Tiểu Quân - bà cụ Chu cũng không sợ là mình không có cơm ăn.
Bà cụ Chu tính toán rất hay, nhưng không ngờ Lâm Dung lại không những không định nuôi bọn họ, mà cô còn muốn kiện bọn họ để chia tiền nữa kìa!
Vậy phải làm sao? Lưu Quyên - vợ tương lai của Chu Chính là người thành phố, vốn đã rất bắt bẻ rồi, nếu giờ lại còn không có nhà thì làm sao mà người ta để mắt đến Chu Chính được?
Nghĩ đến cô con dâu người thành phố sắp gả vào nhà mình, nghĩ đến cuộc sống thoải mái sau này của cả nhà...
Bà cụ Chu không khỏi hoảng hốt một hồi, cuối cùng mới nghiến răng mà hạ quyết tâm: "Đi! Đã vậy mẹ sẽ đến nhà trưởng thôn tìm Lâm Dung. Mẹ sẽ dẫn theo hai đứa nhỏ, quỳ xuống trước mặt chị ta, khóc lóc cầu xin chị ta. Nếu chị ta không chịu quay lại thì chính là đang ép mấy mẹ con chúng ta phải chết! Để mẹ xem rốt cuộc chị ta có gánh nổi ba mạng người này không! Chị ta đã gả vào nhà họ Chu chúng ta thì chính là người của nhà họ Chu. Phải dưỡng lão cho mẹ, phải nuôi con cho anh cả con! Nếu không chịu nuôi chúng ta, chị ta chính là kẻ gϊếŧ người!"
Tuy rằng trong lòng Chu Chính hy vọng Lâm Dung có thể quay về để tiếp nhận gánh nặng này của nhà họ Chu, nhưng anh ta lại không muốn đi gây chuyện ầm ĩ cùng với mẹ mình. Dù sao anh ta cũng đã được đi học mấy năm, bây giờ lại là người thành phố rồi, không muốn dính vào những chuyện mất mặt này.
Chu Chính liền gục đầu, quay mặt đi: "Mẹ, con không đi cùng đâu."