Bà cụ Chu vừa nhìn thấy Chu Chính thì như thế là gặp được chỗ dựa, vội vàng khóc lóc nói: "Thằng hai, con đến rồi. Chị dâu của con định chạy theo người ta kia kìa, còn muốn cướp tiền cướp bạc mà anh trai con để lại nữa. Chị ta đòi tận bốn vạn đấy! Chị ta có quyền gì cơ chứ?"
Chu Chính không kiên nhẫn mà nhíu mày: "Sao đột nhiên lại thành thế này? Không phải vẫn ổn sao? Trước đó chị ta đã đồng ý ở lại rồi mà."
Trong toàn bộ nhà họ Chu thì Chu Chính là người không muốn Lâm Dung rời khỏi nhà họ Chu nhất. Nếu không có Lâm Dung thì anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm chăm sóc cho những người này.
Vốn dĩ, bởi vì xuất thân nông thôn của anh ta, đã đủ khiến mẹ vợ tương lai không vừa lòng rồi. Giờ mà còn thêm mấy miệng ăn này vào nữa, e là anh ta và bạn gái thực sự sẽ phải chia tay mất thôi.
Bà cụ Chu bị anh con trai thứ hai hỏi như vậy thì khí thế cũng đã giảm đi mấy phần: "Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, thế mà chị ta đã làm ầm lên rồi. Mẹ thấy chắc là chị ta có người khác ở bên ngoài rồi, khéo đứa nhỏ trong bụng chị ta cũng không phải là con của anh cả con đâu. Chị ta thế mà còn dám đòi tiền, chị ta..."
Chu Chính biết chắc chắn rằng đó không phải là chuyện nhỏ như lời mẹ mình nói. Nếu không thì Lâm Dung đã chẳng bỏ đi một cách dứt khoát như vậy rồi, anh ta lập tức sốt ruột: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Bà cụ Chu bây giờ chỉ còn lại mỗi đứa con trai là Chu Chính, bà cụ coi anh ta như là chỗ dựa duy nhất của mình. Thấy anh ta thật sự nổi giận như vậy, bà cụ cũng không dám giấu giếm nữa, mà vội vàng nói ra tình hình thực tế: "Chỉ là chuyện hai quả trứng gà thôi. Mẹ thấy sau khi anh cả con mất, Đại Nữu và Tiểu Quân đều khóc đến nổi gầy rộc cả người, làm mẹ đau lòng quá. Thế nên mới lén cho chúng nó ăn thêm hai quả trứng gà. Ai ngờ bị họ Lâm kia nhìn thấy, chị ta liền không chịu bỏ qua, bắt đầu làm ầm lên với mẹ..."
Chu Chính dù sao cũng là con trai của bà cụ Chu, ít nhiều cũng biết tính tình của mẹ mình. Anh ta nhíu mày, cũng không hoàn toàn tin vào lời nói của bà cụ Chu: "Chỉ có thế thôi hả? Mẹ, Lâm Dung không thể bỏ đi được. Mẹ của Quyên Tử vốn đã không vừa mắt con rồi, nếu Lâm Dung bỏ đi thì Quyên Tử chắc chắn sẽ chia tay với con ngay. Mẹ phải nói thật cho con biết thì chúng ta mới có thể nghĩ cách dỗ Lâm Dung quay về được chứ. Mẹ, không phải là mẹ muốn nhìn thấy con kết hôn, cưới một cô con dâu người thành phố sao? Quyên Tử là con gái một ở thành phố đấy, gia sản của nhà Quyên Tử đều để lại hết cho một mình cô ấy, vậy chẳng phải đều là của nhà họ Chu chúng ta sao?"
Bà cụ Chu cũng sốt ruột: "Thật sự không có gì khác nữa hết. Chỉ là... Chỉ là mẹ bảo hai đứa nhỏ đừng có nói chuyện lén ăn trứng gà này với họ Lâm kia, cũng nói là tiền của anh cả con thì tuyệt đối sẽ không cho chị ta một xu nào hết. Có lẽ là đã bị chị ta nghe thấy rồi. Nhưng như vậy thì sao nào, anh cả con là con trai của mẹ, do mẹ nuôi lớn. Tiền mà nó dùng mạng sống để đổi lấy hẳn nên thuộc về mẹ chứ! Vốn dĩ là không cần phải cho chị ta rồi. Nhưng họ Lâm kia lại cứ nhất định phải làm ầm ĩ lên cho bằng được, lại còn nói nào là muốn đi kiện, muốn tìm luật sư. Chắc chắn chị ta có người khác ở bên ngoài rồi, nếu không sao tự dưng lại như vậy được?"