Không Nổi Tiếng Thì Về Kế Thừa Địa Phủ

Chương 1: Ý đồ bất chính

[Mình có điều muốn nói chút, Mn đọc sơ qua để nếu có nạp vàng thì đỡ bị hố nè: “ lên web, rùi bấm vào phần nạp tiền á. Xong chọn giao dịch p2p ở đó sẽ có người bán. Vì giao diện ios và android khác nhau nên cứ truy cập web để mua. Mua như thế uy tín với cả sẽ được tặng kèm ánh kim. Cái ánh kim đó dùng để đề cử truyện yêu thích hoặc bán đều đc. Ánh kim là 1m( 1 triệu) ánh kim =80-85k”. ( tuy nhiên giá vàng tuỳ từng thời điểm sẽ khác nhau, giá tầm 0.88 thì laf thấp còn thấp hơn là mắc hơn nha mn, ừm… thì giờ hơi lạm phát nên mn hay mua qua hình thức donate sẽ tương 0.85 nhưng sẽ k có ánh kim và mn tham gia nhóm truyện hd hóng hớt thông tin cho dễ 🖤🖤. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ]

...

12 giờ trưa.

Cái nắng gần 40 độ đủ để ngăn cản bất kỳ ai có ý định ra đường. Phố xá vắng tanh, người đi đường lác đác đếm trên đầu ngón tay. Giữa khung cảnh oi bức ấy, một cô gái nhỏ ngồi xổm bên vệ đường, đội chiếc mũ tròn tròn như vỏ dưa, khoác trên người bộ áo vải cũ kỹ rộng thùng thình, trông chẳng khác nào một chú chó con nhà quê lạc bước lên phố thị.

Nhìn qua, cô bé trông chừng chỉ tầm 15-16 tuổi, làn da hơi tái nhợt nhưng nổi bật nhất là đôi mắt to tròn, đen láy như hai viên trân châu. Ánh mắt ấy ngập nước, long lanh đến mức chỉ cần liếc một cái cũng đủ khiến người ta mềm lòng.

Không ít tài xế dừng xe lại hỏi han, lo lắng cô bé con này sao còn chưa chịu về nhà, có phải bỏ nhà đi bụi không.

Mỗi lần như vậy, Diêm Tiểu Tiểu đều nghiêm túc nhìn người tốt bụng đối diện, trịnh trọng đáp:

"Duyên của ta chưa tới. Khi duyên đến, tự khắc sẽ có người đưa ta về."

Người qua đường: “…”

Có khi nào đây là bệnh nhân tâm thần trốn viện không ta???

Nhưng cũng có kẻ dai dẳng không chịu buông tha, rõ ràng trong lòng đang có ý đồ khác. Hắn đảo mắt một vòng, cười cười nói:

"Em gái nhỏ à, trời nóng thế này, đứng ngoài đường dễ bị say nắng lắm. Hay là vào tiệm của anh ngồi chờ đi? Tiệm anh ngay đằng trước thôi, có điều hòa mát lạnh, có hoa quả, đồ ăn vặt, lại còn có cả trò chơi nữa đấy~"

Diêm Tiểu Tiểu ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt như thể đang dừng lại trên người đối phương, mà cũng như không. Một lúc sau, cô bé bất ngờ giơ tay lên, giống như đang… chào ai đó phía sau lưng hắn.

Giữa trưa hè nắng chói chang, vậy mà gã đàn ông kia bỗng thấy sống lưng lạnh toát, bản năng rùng mình một cái. Theo phản xạ, hắn đưa tay xoa cánh tay đang da gà nổi lên từng mảng.

Không lẽ con bé này thật sự có vấn đề thần kinh?

Nhưng nghĩ lại… có khi thế lại hay! Nếu lừa một cô gái bình thường, xong việc còn phải nghĩ cách dỗ dành, đe dọa, thậm chí phòng ngừa cô ta tố cáo.

Còn nếu là một đứa ngốc hoặc có vấn đề thần kinh? Quá tiện! Chẳng những không cần lo cô ta phản kháng, nhìn dáng vẻ này còn chẳng có ai thân thích, cùng lắm cũng chẳng ai ra mặt đòi công lý giúp.

Du͙© vọиɠ vừa trỗi dậy, liền khó mà kiềm chế. Hắn nuốt nước bọt, yết hầu trượt lên trượt xuống, trong lòng chỉ muốn ngay lập tức lôi cô bé này về. Ánh mắt láo liên quét một vòng xung quanh, thấy khu vực này vắng tanh chẳng có ai, hắn bắt đầu tính toán hay là cứ mạnh tay kéo thẳng lên xe cho nhanh?

Thế nhưng đúng lúc ấy, Diêm Tiểu Tiểu bỗng chậm rãi cất tiếng:

"Vật ngả ngang vô cớ, bảo thọ quan giữa chừng đứt đoạn… thế mà vẫn còn sống sao?"

Cô bé cúi đầu, không biết lôi từ đâu ra một quyển sổ nhỏ bìa đen, lật qua lật lại rồi vừa viết vừa lẩm bẩm gì đó. Gã đàn ông nghe không hiểu cô đang nói gì nhưng lúc này, du͙© vọиɠ đã che mờ lý trí.

Còn để con nhóc này chạy thoát sao?

Hắn lập tức vươn tay, định túm lấy Diêm Tiểu Tiểu lôi thẳng lên xe…