Giữa tháng Ba, hoa đào đỏ thắm, liễu biếc xanh tươi, chính là thời điểm cảnh sắc Kinh thành đẹp nhất.
Bên trong bức tường cao cao của phủ Trấn Viễn Hầu, một cây mộc lan đang nở rộ, những cành lá xanh mướt vươn ra khỏi tường, nâng đỡ từng đóa hoa lớn trắng muốt. Gió nhẹ thổi qua, hương hoa thoang thoảng khắp không gian.
Người đứng bên ngoài tường đã lâu chính là Ngụy Khiêm, bộ trường bào đỏ thẫm trên người hắn dường như cũng bị hương hoa vương vấn, đâu đâu cũng ngập tràn mùi hương nồng đậm, vậy mà sắc mặt hắn lại âm trầm đến cực điểm.
Hôm nay là ngày hoàng đạo mà hắn đã cẩn thận chọn lựa để mang sính lễ đến phủ Trấn Viễn Hầu, chính thức cầu thân viên minh châu trên tay hầu gia – cũng là vị hôn thê của hắn, Cố Tích Tích. Thế nhưng, cánh cổng lớn của phủ Trấn Viễn Hầu trước mặt hắn lại đóng chặt không chút kẽ hở.
Sau lưng hắn, một trăm hai mươi rương sính lễ xếp thành hàng dài từ cửa phủ Trấn Viễn Hầu kéo ra tận cuối phố, nhìn không thấy điểm cuối. Những chiếc rương sơn son thếp vàng, bên trên thắt những đóa hoa lụa đỏ, tràn đầy không khí vui mừng.
Vậy mà Cố Tích Tích lại không chịu nhận sính lễ này, nàng đã hạ lệnh đóng chặt cửa lớn, bất luận thế nào cũng không cho hắn vào trong.
Nàng vẫn không chịu gả cho hắn.
Ánh mắt Ngụy Khiêm dần trở nên lạnh lẽo khi nhìn những chiếc đinh đồng sáng bóng trên cánh cửa.
Hắn và Cố Tích Tích đã có hôn ước từ thuở bé. Sau đó, hắn gặp đại biến, bị ép rời khỏi Kinh thành suốt mười năm. Trong mười năm qua, hắn đã trải qua vô số lần cận kề cái chết, cắn răng chịu đựng tất cả, chỉ để có một ngày có thể đường đường chính chính quay về cưới nàng.
Thế nhưng khi hắn trở lại, mới phát hiện tiểu cô nương mà hắn ngày đêm mong nhớ đã chẳng còn nhớ đến hắn nữa, thậm chí nàng còn không muốn gả cho hắn.
Bóng mặt trời dần dịch chuyển, chớp mắt một cái hắn đã đứng chờ ngoài cửa suốt nửa canh giờ. Số người đứng xem náo nhiệt ngày càng đông, nhưng bên trong cánh cửa lớn kia vẫn yên ắng không một tiếng động, không một ai ở Cố phủ bước ra ngoài.
Ngụy Khiêm cúi đầu nhìn chiếc áo bào đỏ rực trên người. Màu sắc vốn tượng trưng cho hỉ sự này, giờ phút này lại trở nên trào phúng đến cực điểm.
Hắn đặt tay trái lên chuôi đao bên hông, tay phải chậm rãi giơ lên, lơ lửng giữa không trung.
Đây là hiệu lệnh cho thuộc hạ phá cửa xông vào.
Nàng không chịu gả, vậy thì hắn sẽ cướp nàng đi! Dù có chết, hắn cũng muốn nàng ở bên cạnh hắn!
Tùy tùng rất nhanh đã tìm được một khúc gỗ tròn to, chuẩn bị nâng lên để phá cửa.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa đóng chặt lại lặng lẽ mở ra.
…
Từ sáng sớm Cố Tích Tích đã có chút bất an trong lòng, vì vậy khi mẫu thân về nhà ngoại, nàng không đi theo. Cuối cùng, ngay cả phụ thân cũng ra ngoài, nàng đành dắt chó cưng đi dạo trong hoa viên để giải sầu.
Nhưng bất ngờ nghe tin vị hôn phu mang tiếng xấu xa của mình, Ngụy Khiêm, đang dẫn theo đoàn người rầm rộ đến phủ để cầu thân.
Hôn ước giữa nàng và Ngụy Khiêm được định từ thuở nhỏ, sau đó hắn rời khỏi kinh thành suốt mười năm. Khi trở về, không chỉ trở nên âm trầm quái gở, mà còn trở thành nam sủng của Lệ Thủy công chúa, nhờ nịnh bợ công chúa mà hoành hành bá đạo trong kinh thành, cực kỳ không ra gì!
Điều quan trọng nhất là, hôm qua nàng còn nghe được một tin tức đáng tin cậy: Ngụy Khiêm có bệnh thầm kín, không thể làm chuyện phòng the!
Loại người như vậy, có chết nàng cũng không thể gả cho hắn!
Cố Tích Tích lập tức sai người đi gọi phụ mẫu về chủ trì đại cục, đồng thời hạ lệnh khóa chặt cửa lớn. Trước khi phụ mẫu trở về, tuyệt đối không được để Ngụy Khiêm bước vào!
Trong lòng nàng đang rối bời, khi bước đi vô tình va phải một tảng đá Thái Hồ nhô ra từ giả sơn, liền ngất đi.
Sau đó nàng có một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, tình cảnh bắt đầu từ khi nàng đυ.ng vào tảng đá Thái Hồ.
Nàng mơ thấy mình chỉ bị va vào trán, không ngất xỉu. Đúng lúc này, Ngụy Khiêm ra lệnh phá cửa, cưỡng ép mang sính lễ vào trong. Nàng vội vàng chạy ra ngăn cản, hắn lại cầm hôn thư nói rằng có lệnh phụ mẫu, có lời mai mối, dù thế nào cũng nhất định phải cưới nàng.
Nàng mơ thấy mình trong lúc tức giận đã giật lấy hôn thư, xé làm đôi, còn đứng trước mặt bao người lớn tiếng mắng Ngụy Khiêm: “Ta không gả cho thái giám!”