Về đến nhà, Tạ Lễ đá giày bừa bãi rồi nằm dài trên ghế sofa, tay chân dang rộng.
"Còn một năm nữa, tôi muốn ngày ngày đọc tiểu thuyết, cày phim, tôi còn muốn không biết lễ nghi phép tắc, ai chọc tôi thì tôi mắng người đó!" Tạ Lễ cố nén nước mắt, càng nghĩ càng tức, hận không thể đá bay cái ngôi nhà đầy quy tắc này mà sống tự do tự tại.
Đọc tiểu thuyết, nghe sách nói và cày phim là sở thích nhỏ của cậu. Bình thường, Tạ Bì An quản cậu rất nghiêm, chuyện mặc gì, nói gì bên ngoài đều không được tùy ý. Nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến thành tích, Tạ Bì An chẳng buồn quản mấy sở thích vụn vặt này.
[Tần Đình là cậu chủ nhà họ Tần, bình thường ngang ngược cậy thế, chẳng cho ai sắc mặt tốt. Vì tranh giành gia sản, hắn không ngại ra tay đối phó với Tần thiếu gia Thẩm Hiên. May mà có thế lực đứng sau, cuối cùng Tần Đình bị đuổi khỏi nhà họ Tần, còn Thẩm Hiên thì sự nghiệp tình duyên đều viên mãn.]
[Phiên bản "Tần Đình" cùng tên khác họ, xuyên sách không trượt phát nào: ...? Chẳng lẽ thiếu gia giả không thể hòa thuận với thiếu gia thật à?]
Tạ Lễ: ... Đúng là nói trúng tim đen.
Cậu không chút do dự gỡ bỏ ứng dụng nghe sách, bực bội mắng: "Hòa thuận cái đầu cậu! Tôi là thiếu gia giả, tôi nói gì thì là thế đó!"
Mắng xong vài câu, Tạ Lễ lại chán nản tải lại ứng dụng nghe sách, nhanh chóng chuyển sang một bộ truyện sảng văn khác có tên: "Thiếu gia giả, nhưng cả dàn nhân vật đều phải hối hận".
Chưa kịp nghe đến đoạn "vả mặt" thì điện thoại reo lên.
Tên người gọi hiện trên màn hình: Lệ Thừa Minh.
"Tự nhiên anh lại tìm tôi trước, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu đấy." Tạ Lễ cười nhạt, hóa ra chửi người cũng có cảm giác sảng khoái như vậy.
Tạ Lễ dứt khoát cúp máy, đang định cho vào danh sách đen thì Lệ Thừa Minh lại đổi số khác gọi tới, dai như đỉa. Không còn cách nào khác, cậu đành phải nghe máy.
"A Lễ, em lại cãi nhau với chú Tạ à? Dạo này em sao thế, chẳng còn chút giáo dưỡng nào! Mau về xin lỗi chú Tạ đi, không thì lát nữa chú ấy cho em nếm mùi gia pháp đấy." Lệ Thừa Minh nói giọng kẻ cả, như thể đang vì cậu mà lo lắng, nhưng thực ra là mượn cớ để thể hiện bản thân trước mặt Tạ Bì An.
Tạ Lễ nghe mà buồn nôn, trước đây cậu còn bị người này lừa dối, đúng là mắt mù!
Phi! Nói đến họ Lệ thì cũng chẳng có gì tốt đẹp. Tất cả đều là lũ chó săn trung thành với nhà họ Tạ mà thôi!
Nghĩ đến đây, cậu chẳng buồn khách sáo nữa.
"Lệ Thừa Minh, anh là cái thá gì mà dám quản tôi? Sao không lo cho ‘A Minh’ nhà anh đi mà ở đó rảnh rỗi quản tôi? Thích nhà họ Tạ thế cơ à, vậy anh thử chịu gia pháp xem sao, biết đâu sẽ được nhận làm con ruột đấy!"
Mắng xong, Tạ Lễ sảng khoái cúp máy, ôm gối hét lên một tiếng: "Sướиɠ quá!"