Loa phát ra âm thanh lớn.
Tạ Lễ lặng lẽ suy nghĩ một lúc, rồi bảo tài xế:
"Tới điểm hiến máu đi.”
Tạ Tất An đã khóa mấy thẻ ngân hàng của cậu, vừa nãy hai người cũng đã hoàn toàn xé rách mặt. Một khi đã nói ra những lời đó, Tạ Lễ chắc chắn sẽ không quay về nhà họ Tạ nữa.
Tiền trong thẻ của cậu còn phải duy trì công ty giải trí nhỏ mà cậu âm thầm thành lập. Ngoài ra, dạo gần đây cậu liên tục bị bôi nhọ trên mạng, tiền bồi thường hợp đồng vi phạm với các thương hiệu cũng không ít. Về sau có còn nhận được công việc hay không cũng chưa biết được.
Dù chỉ là một khoản nhỏ cũng đáng quý, tiền kiểm tra sức khỏe có thể tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm. Hơn nữa, hiến máu còn có thể cứu người, một công đôi việc.
Tạ Lễ không phải lần đầu tiên hiến máu, cậu đã quá quen thuộc với quy trình. Khi ngồi chờ lấy máu, cậu lại nghĩ xem Kiều Minh đã dựng lên bao nhiêu chuyện về cậu sau lưng.
Cậu vẫn mặc bộ âu phục sang trọng của buổi tiệc, dáng người gầy gò, ngồi ngay ngắn như một cây trúc xanh, nhưng khuôn mặt có chút tái nhợt, đôi mắt đào hoa hơi đỏ, đứng giữa khung cảnh này có vẻ không hợp lắm.
Đến lượt cậu, y tá không khỏi nhìn thêm vài lần.
Tạ Lễ còn đang suy nghĩ, cơn đau trên cánh tay truyền đến, nhưng chưa kịp thích nghi, trước mắt bỗng tối sầm lại. Chưa đầy vài giây, cậu ngã xuống bất tỉnh.
—
"Chắc chắn tôi chỉ còn sống được một năm sao?"
Tạ Lễ cầm tờ kết quả kiểm tra sức khỏe, sắc mặt trắng bệch, thần trí chấn động.
Bác sĩ gật đầu, thở dài một hơi: "Dựa trên kết quả xét nghiệm, tình trạng có thể còn nghiêm trọng hơn... có lẽ chưa đến một năm..."
Những lời phía sau không cần nói ra, Tạ Lễ cũng hiểu.
"Không... không thể nào... Tôi vẫn khỏe mạnh bình thường, chuyện này không thể xảy ra được. Có thể nào có nhầm lẫn gì không?" Giọng cậu lạc đi, "Bác sĩ, xin hãy kiểm tra lại giúp tôi một lần nữa!"
"Không có sai sót đâu. Cậu là Tạ Lễ, nhân viên đã xác nhận danh tính rồi. Căn bệnh này cần phẫu thuật, nếu cậu có thể sắp xếp thời gian nhập viện trong thời gian tới thì..."
Bước ra khỏi bệnh viện, Tạ Lễ ngồi trên băng ghế dài ngoài hành lang, nhìn chằm chằm vào tờ giấy kiểm tra sức khỏe, nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Cho Tạ Tất An truyền máu mới biết bản thân không phải con ruột của ông ta.
Vào nhà vệ sinh để bình tĩnh lại thì phát hiện bạn thân, thanh mai trúc mã, vị hôn phu và người em trai mà cậu chân thành đối đãi đều giả nhân giả nghĩa.
Đi hiến máu lại ngất xỉu, khám bệnh xong thì phát hiện mình mắc bệnh nan y.
Tạ Lễ bật cười tự giễu.
Một khi đã xui xẻo, mọi chuyện tệ hại cứ liên tục ập đến.
Hai mươi bốn năm ngắn ngủi, cuộc đời cậu như đang tua lại trước mắt.
Từ bé đã phải sống dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của nhà họ Tạ, nhìn sắc mặt người khác mà cư xử, cố gắng hết sức để đáp ứng kỳ vọng của bố mẹ. Nhưng ít nhất, cậu có những người bạn thật lòng, có một vị hôn phu quan tâm mình, có thanh mai trúc mã cưng chiều mình, có ông nội thương yêu.
Dù áp lực từ gia đình và sự nghiệp lớn đến đâu, cậu vẫn có động lực để tiếp tục.
Nhưng giờ thì sao?
Kể từ khi Kiều Minh trở về nửa năm trước, tất cả đã thay đổi.
Nước mắt trào ra, những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay cuối cùng không thể chịu đựng thêm nữa.
"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"
Trước mặt thì ai cũng tỏ ra tốt với cậu, nhưng sau lưng thì... Những lời bàn tán mỉa mai, những câu nói châm chọc chắc chắn không chỉ có hôm nay.
Dối trá.
Lật mặt.
Ghê tởm.
Cậu cúi người nôn khan.
Vì bận rộn chuẩn bị cho sinh nhật của Kiều Minh, đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì, nên có cố cũng chẳng thể nôn ra thứ gì.
Lẽ nào... cậu thật sự phải chết để trả lại cuộc sống này cho Kiều Minh?
Nhưng tại sao cậu phải chết chứ?
Tại sao những kẻ hai mặt, ích kỷ, phản bội lòng tin lại có thể sống sung túc, còn cậu thì phải nằm trên giường bệnh chờ chết?
Lẽ nào cứ sống lương thiện, nhường nhịn thì đồng nghĩa với việc bị chà đạp?
Cậu chưa bao giờ muốn tranh giành với Kiều Minh, luôn xem cậu ta như em trai ruột. Ở nhà họ Tạ, cậu sống quy củ, chịu đủ mọi lời trách mắng mà chưa từng phản kháng.
Nhưng đến đây là quá đủ rồi!
Ở nhà họ Tạ, cuộc đời cậu đã bị sắp đặt từ đầu đến cuối.
Một trái cam mọng nước cuối cùng cũng sẽ bị vắt kiệt đến giọt cuối cùng.
Nhưng may mắn thay…
Giờ cậu không còn muốn cam chịu nữa.
Hèn nhát và vẻ ngoài hào nhoáng là cuộc sống của Tạ Lễ suốt 24 năm qua.
Nhưng khoảnh khắc này, cậu chính thức được tái sinh.
Dù chỉ còn một năm tuổi thọ, thì sao chứ?
Thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt, đếm ngược từng ngày còn lại, mỗi giây phút cậu đều sẽ sống theo ý mình.
Tạ Lễ siết chặt tờ giấy chẩn đoán, ánh mắt trở nên kiên định.