Ánh nắng chiếu xuống khăn trải bàn rũ xuống, tia nắng len lỏi qua khe hở dưới khăn trải bàn, bóng dáng đôi giày ẩn hiện.
“Tinh Tinh, là xoay đến đây sao?”
“Đúng, giỏi lắm.”
“Hì hì, tôi rất thông minh.”
Đoạn Dư Lạc tay nhỏ xoay khối rubik, mới chơi chưa đến mười phút đã có thể chơi rất lưu loát, chính xác không sai sót tập hợp các khối màu khác nhau của Ultraman thành một mặt, cạch tiếng cuối cùng, khối rubik hoàn thành.
Cậu bé hưng phấn cầm khối rubik cho Lục Tinh Hách xem: “Cậu xem, tôi ghép xong rồi!”
Lục Tinh Hách nhìn khối rubik đã ghép xong trong tay Đoạn Dư Lạc chỉ trong mười phút, trong lòng có chút kinh ngạc, khối rubik này cậu học mấy ngày mới chơi được, búp bê nhỏ của cậu làm sao thông minh như vậy, thật sự rất thông minh.
“Cậu thật sự rất thông minh.”
Đoạn Dư Lạc nghe Lục Tinh Hách khen có chút ngượng ngùng, đặt khối rubik đã ghép xong vào tay Lục Tinh Hách: “Là Tinh Tinh dạy tôi mà, rõ ràng là cậu thông minh hơn, cậu thông minh nhất!”
Nói rồi cầm bánh kem dâu tây bên cạnh lên, dùng dĩa khoét một miếng lớn đút cho Lục Tinh Hách: “A...”
Lục Tinh Hách thực ra không thích ăn kem cũng không thích ăn bánh kem, nhưng đây là Đoạn Dư Lạc đút cho cậu ăn thì nhất định phải ăn, vì vậy há miệng ăn.
“Ngon không?”
Lục Tinh Hách nuốt kem và bánh kem không thích ăn, đối diện với đôi mắt to tràn đầy mong đợi của Đoạn Dư Lạc, bố mẹ thực ra luôn dạy cậu không được nói dối với các bạn nhỏ, nhưng mà bây giờ cậu lại không muốn làm cho búp bê nhỏ của mình buồn.
“Delicious.”
Đoạn Dư Lạc nghe cậu nói ngon, liền bắt đầu nhìn chằm chằm vào miếng bánh kem trước mặt, cậu cũng bắt đầu nuốt nước miếng, trong lòng có chút do dự là ăn hay không ăn.
Hôm qua bố lớn dẫn cậu và anh trai đi chích thuốc, nói là đưa một con robot vào trong cơ thể, robot không thích ăn đồ ngọt, nếu ăn thì robot sẽ đánh cậu, nhưng mà cậu muốn ăn quá làm sao bây giờ?
Lục Tinh Hách nhận thấy Đoạn Dư Lạc ôm bánh kem vẫn còn do dự, cậu có chút nghi hoặc: “Cậu không ăn sao?”
“Tôi muốn ăn.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoạn Dư Lạc buồn bã, cậu bé nhíu mày: “Nhưng mà tôi không dám ăn.”
“Vì sao không dám ăn?”
“Bố nói không được ăn, ăn thì robot sẽ đánh tôi.”
Lục Tinh Hách không hiểu vì sao cậu bé phải nói robot sẽ đánh mình, thấy cậu bé muốn ăn như vậy lại không dám ăn có chút không đành lòng, liền cầm bánh kem trên tay cậu bé, múc một miếng nhỏ đưa đến bên miệng cậu bé: “Ăn một chút.”
Bánh kem chạm vào môi, mùi thơm của dâu tây và bánh kem xông vào mũi.
Đoạn Dư Lạc không nhịn được nữa, nghĩ cũng không nghĩ tới ào một tiếng ăn miếng bánh kem này, vị ngon làm em vui vẻ cong mắt, múa tay múa chân: “Ngon quá!”
Lục Tinh Hách thấy cậu bé ăn một miếng thì đặt bánh kem sang một bên.
“Ưm, Tinh Tinh, tôi còn muốn ăn một miếng nữa.” Đoạn Dư Lạc thấy cậu lấy đi có chút nóng ruột, giơ tay nhỏ lên bới móc còn muốn ăn.
“No.” Lục Tinh Hách biết bố mẹ của Đoạn Dư Lạc không thích cho cậu bé ăn kẹo ăn đồ ngọt, lấy một miếng nhỏ là đủ rồi, thấy cậu bé muốn lấy bánh kem vươn tay ôm cậu bé vào lòng: “Chơi rubik đi.”
“Không muốn!” Đoạn Dư Lạc còn chưa thỏa mãn liếʍ môi, nắm tay Lục Tinh Hách lắc lư, làm nũng nói: “Anh Tinh Tinh, ăn thêm một miếng nữa đi mà.”
Tiếng anh Tinh Tinh này lại làm Lục Tinh Hách rung động.
Trong nhà chỉ có anh trai và chị gái, cậu chỉ ở chỗ Đoạn Dư Lạc mới được hưởng đãi ngộ anh trai, đã vậy em trai còn làm nũng nhờ vả cậu, thì cho ăn thêm một miếng dường như cũng không có gì.
“Chỉ một miếng thôi.”
Đoạn Dư Lạc nhìn thấy Lục Tinh Hách lại múc cho cậu bé một miếng, đầu nhỏ áp sát một miếng ăn hết, vui vẻ thỏa mãn nheo đôi mắt.
Lục Tinh Hách nhìn Đoạn Dư Lạc đang quỳ gối trước mặt, mặc quần yếm màu vàng nhạt ăn bánh kem dính đầy ở miệng, thật là một đứa ngốc, cậu vươn tay lau kem bên môi Đoạn Dư Lạc.
“Tinh Tinh, mông bị châm chích.”
Vốn là bộ vest nhỏ được là ủi chỉnh tề trên người nhanh chóng trở thành đệm dưới mông của một đứa nhóc nào đó.
“Tinh Tinh, cậu đọc lại Ultraman cho tôi đi.”
“Được.”
Có lẽ là ngồi xếp bằng mỏi rồi, Đoạn Dư Lạc cũng không để ý đến thảm cỏ châm chích mông, trực tiếp nằm xuống, lại cảm thấy nằm như vậy không thoải mái tựa đầu nhỏ vào chân Lục Tinh Hách.
Lục Tinh Hách tay còn xoay khối rubik, đọc Ultraman cho cậu bé, bị cái đầu nhỏ này gối lên chân như vậy làm sai thứ tự hai Ultraman.
“Sai rồi.” Đoạn Dư Lạc gối đầu lên chân Lục Tinh Hách, ngẩng đầu nhìn cậu, nghe cậu đọc sai vươn tay nhỏ chọc chọc: “Đọc lại lần nữa.”
“Được.” Lục Tinh Hách thấy Đoạn Dư Lạc nằm rất thoải mái, không nói gì vừa xoay khối rubik, tiếp tục đọc tên 68 Ultraman, trong lòng lại có một loại thỏa mãn không nói nên lời.
Giống như mèo con trong nhà bò lên chân cậu làm nũng.
Búp bê nhỏ của cậu thật sự rất đáng yêu.
Đại khái là đã qua năm phút.
“Tinh Tinh, tôi ngứa.” Đoạn Dư Lạc nằm rồi bắt đầu gãi tay mình, có chút khó chịu.
Chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn ban đầu có thêm rất nhiều chấm đỏ, cộng thêm bị gãi càng rõ ràng hơn, một mảng lớn.
Lục Tinh Hách suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ, cậu cũng không biết những chấm đỏ này là gì, nhưng thấy Đoạn Dư Lạc gãi ghê gớm như vậy vươn tay đè tay cậu bé: “Không gãi.” Nói xong muốn vén khăn trải bàn lên.
Việc không hiểu phải tìm người lớn.
“Hu hu hu... Chắc chắn là robot đang đánh tôi.” Đoạn Dư Lạc cảm thấy trên người vừa ngứa vừa nóng, nước mắt to như hạt đậu cứ như vậy rơi xuống, ôm Lục Tinh Hách khó chịu lắm: “Vì tôi ăn bánh kem nên đánh tôi.”
Lục Tinh Hách dường như ý thức được vì sao Đoạn Dư Lạc ban đầu ăn bánh kem lại do dự, nhóc này trước đây vì muốn ăn là sẽ không do dự, do dự chắc chắn là người lớn không cho ăn.
Trong lòng cậu có chút hoảng.