Tên Alpha Này Rất Yêu Vợ

Chương 13

Gió thu nhè nhẹ thổi, trong khuôn viên biệt thự rộng lớn đang tổ chức một buổi tiệc ngoài trời.

Buổi tiệc lần này là tiệc ăn mừng sự hợp tác giữa tập đoàn Ngân Hà kiêm tập đoàn Neptune và doanh nghiệp quốc tế Hằng Tinh, ba tập đoàn đã ký kết hiệp ước hợp tác chiến lược, cùng nhau xây dựng lợi ích chung và hợp tác sâu rộng trong ba lĩnh vực: y tế, thiết bị và thị trường quốc tế.

Điều này cũng khiến cho giá trị tài sản của Tổng giám đốc điều hành tập đoàn Ngân Hà kiêm tập đoàn Neptune- Đoạn Dịch Chu tăng vọt, dẫn dắt hai gia tộc của mình và người yêu lọt vào top 10 trong danh sách tỷ phú của Forbes, trở thành người giàu nhất châu Á trong năm nay.

Đương nhiên, ngoài những người nắm quyền của ba tập đoàn này nhận được sự chú ý, những đứa con của họ cũng được quan tâm, đặc biệt là các doanh nghiệp đã chen chân vào tầng lớp này, có thể được mời tham gia tiệc là cơ hội tốt để giao thiệp.

“Con gái ngoan, thấy chưa, đứa bé mặc quần yếm màu vàng đằng trước là con trai của chú Đoạn, Lạc Dư Đoạn và Đoạn Dư Lạc, con đi chơi với chúng một lát có được không?”

Khu vực buffet, Đoạn Dư Lạc đang muốn lấy một miếng bánh kem, nhưng bị anh trai Lạc Dư Đoạn kéo lại.

“Tể Tể, bây giờ em không được ăn bánh kem, quên vừa chích xong thuốc rồi sao?”

Đoạn Dư Lạc thèm thuồng nhìn chằm chằm vào bánh kem dâu tây trên đĩa xinh đẹp, nuốt nước miếng, biết mình vừa chích xong thuốc bây giờ không thể ăn đồ ngọt, chỉ có thể thất vọng rũ đầu: “Biết rồi, vậy được rồi.”

Anh trai Lạc Dư Đoạn thấy em trai rất muốn ăn, vỗ vỗ đầu em: “Sắp được ăn nhanh thôi.”

“Anh, em muốn ăn dâu tây.” Đoạn Dư Lạc dùng tay nhỏ chọc chọc vào khu vực trái cây không xa, nhìn anh trai với ánh mắt mong chờ.

“Anh đi lấy.”

Đoạn Dư Lạc thấy anh trai đi lấy dâu tây cho mình, tranh thủ lúc anh trai không chú ý chạy đến khu vực bánh ngọt lén lút lấy một miếng bánh kem dâu tây, đôi chân ngắn chạy khá nhanh, cậu bé chạy ra xa một chút, tùy tiện tìm một cái bàn vén khăn trải bàn chui vào gầm bàn.

Ngay lúc cậu bé chui vào gầm bàn, đối diện với một đôi mắt quen thuộc.

Lục Tinh Hách mặc bộ vest nhỏ đang ngồi xếp bằng dưới gầm bàn chơi khối rubik in hình Ultraman, ngay lúc cậu chuẩn bị hoàn nguyên khối rubik trong tay thì thấy Đoạn Dư Lạc chui vào gầm bàn, tay dừng lại.

“Ể?” Đoạn Dư Lạc kinh ngạc trợn to mắt, dường như có chút không thể tin được Lục Tinh Hách ở đây, đặt bánh kem sang một bên, bò đến bên cạnh cậu: “Tinh Tinh sao cậu lại ở đây...”

Lục Tinh Hách nhanh chóng đặt khối rubik xuống, giơ tay lập tức bịt miệng Đoạn Dư Lạc, ôm cậu bé vào lòng, hạ thấp giọng: “Talk to me like this, shh...whisper.”

Cậu là vì không muốn cùng bố mẹ đi càm ràm với những người lớn không quen biết kia nên mới trốn ở đây, không thể bị phát hiện được.

Đoạn Dư Lạc bị bịt miệng, thấy Lục Tinh Hách rất nghiêm túc nhìn mình, gật gật đầu.

Lục Tinh Hách lúc này mới buông cậu bé ra: “Cậu đang chơi trốn tìm à?”

Đoạn Dư Lạc bịt chặt miệng, lắc đầu.

Lục Tinh Hách khẽ gõ vào miệng cậu bé: “Open the door, nói nhỏ.”

“Không phải.” Đoạn Dư Lạc lúc này mới mở miệng, cậu bé chống hai tay trên thảm cỏ, dịch mông ngồi xuống bên cạnh Lục Tinh Hách, rồi bưng chiếc bánh kem mình lấy lên, áp sát vào cậu thì thầm: “Tôi muốn ăn bánh kem này.”

Lục Tinh Hách nghe thấy giọng nói mềm mại bên tai, khối rubik bên cạnh không biết đã chơi đến bậc nào, nhìn về phía Đoạn Dư Lạc đang đến gần, thấy cậu bé như một con mèo nhỏ thèm ăn nhìn chằm chằm vào bánh kem: “Why were you hiding from?”

Đoạn Dư Lạc nghe Lục Tinh Hách hỏi như vậy, cậu bé nhìn bánh kem dâu tây trước mặt mình, nuốt nước miếng, chớp chớp mắt: “Tôi... tôi đang chơi trốn tìm.”

Lục Tinh Hách không nghi ngờ gì, dù sao nhóc này rất thích ăn đồ ngọt, gật gật đầu: “Vậy cậu ăn đi.” Nói xong cầm lấy khối rubik bên cạnh xáo trộn lại chơi lại từ đầu.

“Wow!” Đoạn Dư Lạc nhìn thấy khối rubik Ultraman trên tay Lục Tinh Hách, mắt sáng rực lên: “Tinh Tinh, cái này chơi như thế nào?”

Lục Tinh Hách liếc nhìn cậu bé, dựng ngón tay lên che môi.

Đoạn Dư Lạc lập tức bịt miệng mình, ý thức được mình nói quá lớn, trong ánh mắt lộ vẻ vô tội.

Lục Tinh Hách thấy cậu bé ngoan ngoãn không nói lớn mới vẫy tay với cậu bé: “Tôi dạy cậu chơi thế nào.”

“Ừm...”

Hai đứa nhóc trốn ở cái bàn này là bàn ký tên ở gần bên ngoài, hoàn toàn không biết sâu vào bên trong một chút người lớn đã tìm điên cuồng rồi.

Lúc này trong buổi tiệc, nhân viên an ninh mặc đồng phục đen đang dùng tai nghe trao đổi tình hình với đối phương.

“Tìm thấy cậu chủ nhỏ chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Cậu chủ nhà họ Lục đâu?”

“Cũng chưa tìm thấy.”

“Tìm tiếp, đi ra bên ngoài, đừng làm kinh động khách, khi tìm có thể hỏi cậu chủ nhỏ có muốn ăn kẹo hay là ăn bánh kem không, cậu ấy sẽ ra.”