Cha con nhà họ Phó vì chuyện "mùi thơm của cái rắm" mà tranh luận kịch liệt.
Cùng lúc đó, ở bên kia, Phó Thanh Vũ vừa tan học về đến nhà, bước xuống xe, đeo một chiếc cặp sách trên vai, chậm rãi đi về phía tòa nhà chính.
"Này này này, các cô nghe chưa? Tin tức động trời đây!!"
"Ông chủ dẫn một người phụ nữ về nhà!!"
Bản tính con người là hóng hớt, thế nên chưa đầy một tiếng sau khi nhóc mèo ngốc được đưa về, tin tức đã lan khắp cả trang viên nhà họ Phó!
Chỉ có điều, tin đồn thì lúc nào cũng đi xa hơn sự thật!
Mấy nữ giúp việc tụ lại bàn tán sôi nổi, chẳng hề hay biết Phó Thanh Vũ đang đi ngang qua.
Thiếu niên nheo mắt, nghiêng đầu, khẽ cười nhạt:
"Người phụ nữ nào? Nói bổn thiếu gia nghe thử xem?"
Mấy nữ giúp việc giật bắn mình, vội im bặt, căng thẳng đáp:
"Không… Không có gì đâu, cậu chủ, bọn em không nói gì cả!"
Thiếu niên trước mặt có một đôi mắt phượng sáng tỏ, mái tóc đen nhánh ánh lên sắc nâu dưới ánh mặt trời. Chiếc áo khoác đồng phục màu xanh đậm tùy tiện để mở, lộ ra chiếc sơ mi trắng bên trong với hàng cúc khuy trên cùng không cài. Cậu hơi ngẩng đầu, cây khuyên thánh giá trên tai trái lấp lánh phản chiếu ánh chiều tà. Cậu nhếch môi cười, song chính nụ cười ấy lại khiến đám nữ giúp việc lạnh sống lưng.
Người ngoài không biết, nhưng ai làm việc trong nhà họ Phó đều biết rõ.
Năm vị cậu chủ của nhà họ Phó, không có ai là dễ đối phó!
Toàn là đám điên!
Phó Thanh Vũ thấy vậy thì nhíu mày, lắc đầu, nhưng không nói gì thêm. Cậu chỉ cười nhạt rồi lách người đi ngang qua đám nữ giúp việc, bước về phía tòa nhà chính.
Đợi cậu đi xa rồi, đám nữ giúp việc mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sợ chết khϊếp! Từ giờ làm việc đừng tám chuyện nữa, vừa nãy tôi mém xỉu tại chỗ đấy, mấy cô biết không?"
Mấy người còn lại cũng vội gật đầu đồng tình:
"Đúng đúng, lo làm việc đi, may mà cậu chủ không chấp nhặt với bọn mình, không thì mất việc như chơi…"
Bên này, Phó Thanh Vũ vừa đi tới cửa tòa nhà chính, ngang qua quản gia liền thản nhiên dặn dò:
"Mấy người vừa rồi bên vườn hoa, đuổi hết đi."
Quản gia gật đầu: "Vâng, cậu chủ."
Thiếu niên dặn dò xong cũng chẳng buồn ngoái lại mà đi thẳng vào trong. Cậu đang tò mò muốn xem thử ông cha góa vợ của cậu rốt cuộc mang "người phụ nữ" nào về.
Vừa vào cửa, cậu liền nghe thấy tiếng gầm giận dữ của cha mình…
"Được được, con thơm, con thơm, người con toàn là mùi thơm!! Ngay cả rắm của con cũng thơm!!!"
Phó Thanh Vũ: "???" ⊙_⊙
Ông già góa vợ của cậu bị đả kích gì thế này???
Cậu nheo mắt lại, sải bước nhanh hơn, nghiêng đầu nhìn...
Chỉ thấy trên bàn trà là một nhóc con tròn trịa đang ngồi chễm chệ, còn cha cậu thì đang cầm khăn giấy lau nước mắt cho nó?
Phó Thanh Vũ sửng sốt, đôi mắt phượng mở to, nhanh chóng bước qua. Đúng phong cách châm chọc quen thuộc, cậu mở miệng chế nhạo:
"Ây yo! Lão Phó à, không ngờ cha cũng biết dỗ con nít đấy?"
Người đàn ông nghe thấy giọng con trai, quay đầu lại. Thế là, nhóc con trước mặt y cũng lộ diện hoàn toàn.
Nhóc tròn vo, mặt mày lại xinh xắn lạ thường, đến mức Phó Thanh Vũ cũng hơi ngớ người một chút. Nhưng cũng chỉ là ngạc nhiên thoáng qua mà thôi.
Thiếu niên đi tới, tiện tay vứt chiếc cặp sách lên ghế sô pha, phủi phủi áo, ngồi lên bàn trà. Cậu tùy ý vò rối tóc nhóc mèo ngốc, rồi nâng cằm bé lên quan sát một lượt.
Sau đó, bỗng nhiên bật cười:
"Nhóc con, sao nhìn nhóc không có cổ thế? Lão Phó, cha nhặt con nhóc mập này ở đâu thế? Đến cả cổ cũng không có."
Phó Đình Sâm nheo mắt, liếc nhìn cổ con gái mình, rồi lập tức quay sang nhìn đứa con trai hỗn xược kia với vẻ mặt khó chịu. Y còn chưa kịp nói gì, thì nhóc con vốn dĩ vừa mới được y dỗ dành xong lại bất ngờ đưa hai tay nhỏ xíu lên bịt miệng.
Sắc mặt y lập tức thay đổi, và đúng như dự đoán—
"Oaaaaa!!!"
Nhóc con lại òa lên khóc.
Phó Đình Sâm nhức hết cả đầu, nhíu chặt mày, thẳng tay nhét bé vào lòng Phó Thanh Vũ, lạnh mặt ra lệnh với giọng đầy khó chịu:
"Dỗ nó nín!"
Phó Thanh Vũ chớp chớp mắt, theo phản xạ muốn trả nhóc con lại:
"Dựa vào đâu? Nó có tư cách gì để bổn thiếu gia phải dỗ chứ??"
Phó Đình Sâm lập tức đen mặt, ra lệnh:
"Tư cách của nó thì ta không biết. Nhưng nếu mày dỗ không được, thì đừng hòng giữ cái thẻ phụ của mày nữa!"
"Ông đây mất nguyên một tiếng rưỡi mới dỗ được, vậy mà mày vừa xuất hiện đã chọc nó khóc! Nếu mày không dỗ nín, xem tao có xử mày không!"
Nói rồi, y tức đến mức hậm hực buông thêm một câu:
"Đồ nghịch tử!"
Xong xuôi, y phất tay bỏ lên lầu mà không thèm ngoảnh lại.
Giờ thì trong phòng chỉ còn lại Phó Thanh Vũ và nhóc con khóc lóc nước mắt giàn giụa.
Cậu hoàn hồn lại, trừng mắt nhìn nhóc con trước mặt, khó chịu ra lệnh:
"Không được khóc."
Nhóc con không thèm quan tâm, tiếp tục khóc.
Phó Thanh Vũ hít sâu một hơi, giọng điệu u ám dọa dẫm:
"Cho nhóc ba giây. Nếu còn khóc, tao sẽ mang con thỏ của nhóc đi nướng ăn."
Con thỏ mập trong góc run lên bần bật.
Quả nhiên vừa nghe đến đó, nhóc con lập tức ngừng khóc, đôi mắt đẫm nước long lanh nhìn cậu thiếu niên trước mặt. Thấy vậy, khóe môi Phó Thanh Vũ hơi nhếch lên.
Không cần biết nhóc con này từ đâu ra, nhưng nhà họ Phó chưa từng nuôi thỏ.
Giờ đột nhiên trong nhà xuất hiện một con, vậy chắc chắn là do con nhóc này mang đến rồi!
Thiếu niên nhếch mép, vừa định mở miệng nói gì đó thì…
Nhóc con lại khóc to hơn.
Cậu: "…" Còn chưa nói gì mà???
10 phút sau...
Phó Thanh Vũ ngồi khoanh chân trên sàn, trước mặt là nhóc con đang ngồi trên ghế sô pha. Cậu lười biếng gắp từng miếng trái cây cho bé, miệng thì lẩm bẩm với vẻ bất đắc dĩ:
"Yểu Yểu thơm nhất rồi. Người thơm, tay thơm, chân cũng thơm, ngay cả rắm cũng thơm nữa!"
Nhóc mèo ngốc ngoạm một miếng xoài, hớn hở lắc lắc đầu, sau đó còn chỉ vào con thỏ mập đang ngồi bên cạnh:
"Còn cả đại vương nữa ~"
Phó Thanh Vũ cạn lời, trợn mắt đầy bất mãn. Cậu nhặt một miếng trái cây từ bát khác, nhắm ngay con thỏ mập rồi nhét thẳng vào miệng nó như để trút giận:
"Ăn!!!"
Con thỏ mập kêu "chít chít" đầy phản đối, còn tiện thể lườm cậu một cái.
Nó không phải con thỏ dễ bắt nạt đâu nhé!!!
Thỏ này là thỏ có thù tất báo đấy!!!!
Thấy một người một thỏ cuối cùng cũng hòa thuận, cậu vươn vai lười biếng, rút điện thoại ra, giơ lên chụp một tấm ảnh của mình cùng nhóc con và thỏ mập. Sau đó, cậu mở WeChat, gửi thẳng cho lão cha góa vợ của mình, còn kèm theo caption:
[Chơi với em gái vui ơi là vui 😊😊]
Làm xong, cậu hơi nghiêng người, tò mò hỏi:
"Yểu Yểu, năm nay nhóc bao nhiêu tuổi rồi?"
Nhóc con vui vẻ giơ ba ngón tay mũm mĩm lên, giọng non nớt đáp:
"Năm nay em hai tuổi ạ ~"
Phó Thanh Vũ: "…"
Cậu nhìn chằm chằm vào ba ngón tay mập ú đang dựng thẳng kia, im lặng một lát, sau đó thản nhiên ấn ngón thứ ba xuống.
Nhóc mèo ngốc không nhận ra mình giơ nhầm số, lát sau lại giơ lên ba ngón như cũ.
Nhìn đi nhìn lại, Phó Thanh Vũ phát hiện ra một điều—
Nhóc này… Đần quá điiii!!!
Đần đến mức khiến cậu bắt đầu hoài nghi liệu có phải con ruột của Phó Đình Sâm không nữa???