“Khương Kỳ!”
Có lẽ là vô tình liếc thấy cô, Dư Án sau khi nói chuyện xong thì quay đầu chào, rồi chạy về phía cô vài bước.
Buổi trưa mùa hè nóng bức, mặt Khương Kỳ đỏ bừng vì nắng, tóc cũng bị mồ hôi làm dính bết lại.
Cô vén lọn tóc ướt dính bên má rồi nhìn chàng trai đang chạy về phía mình.
Đối phương mặc một chiếc sơ mi trắng, mát mẻ như một chai nước lọc, khiến những sinh viên năm nhất đang nghỉ ngơi dưới bóng râm cũng không khỏi ngoái nhìn.
“Da mặt cậu đỏ hết rồi, mệt lắm hả?”
Dư Án đưa cho cô một chai nước, vẻ mặt đầy lo lắng, trông như thể cô quan trọng lắm vậy.
Tất nhiên, Khương Kỳ không tự luyến đến mức đó.
Cô chỉ thấy mình đúng là xui xẻo thật.
Hôm qua vừa từ chối lời mời kết bạn WeChat của Dư Án, kết quả không biết bằng cách nào cậu ta lại mò ra được thông tin liên lạc của cô.
Từ tối hôm qua, cứ mỗi tiếng lại gửi lời mời một lần, cô đều giả vờ như không thấy.
Vậy mà sáng nay, khi đến làm trợ giảng cho sinh viên năm nhất để kiếm điểm tín chỉ, cô mới phát hiện người còn lại xin vào vị trí này lại chính là Dư Án.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Cậu vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của tôi…”
“À, hôm nay tôi chưa xem điện thoại.”
Một cái lý do quá vụng về, thế nên cô thấy Dư Án khẽ cong môi cười: “Cậu đang giận à? Kỳ Kỳ.”
Tôi giận gì chứ?
Không, khoan đã... hai người thân thiết tới mức cậu ta gọi cô là “Kỳ Kỳ” à?
Khương Kỳ cảnh giác lùi lại hai bước, kết quả suýt nữa vấp phải bậc đá bao quanh gốc cây phía sau.
“Cẩn thận.” Dư Án kịp thời đưa tay ra rồi nắm lấy cánh tay cô.
Khoảnh khắc hai người chạm vào nhau, Dư Án như bị điện giật, khẽ bật ra một tiếng “ừm” nghẹn ngào, rồi ánh mắt thoáng hiện vẻ si mê đến kỳ lạ.
Chỉ là trong chớp mắt.
Đến khi Khương Kỳ kịp hoàn hồn thì vẻ mặt của cậu ta lại trở về bình thường như chưa từng có gì xảy ra, khiến cô không khỏi nghi ngờ liệu có phải vừa rồi mình hoảng quá nên hoa mắt nhìn nhầm.
Vì hành động vừa rồi có phần quá mức thu hút sự chú ý, mấy sinh viên năm nhất đang nghỉ ngơi gần đó đều quay lại nhìn.
Khương Kỳ không quen bị chú ý như vậy, cô vội vàng lấy tay che mặt rồi nép qua bên cạnh mấy bước, tránh khỏi tâm điểm.
“Khương Kỳ...”
Dư Án như còn muốn nói gì đó nhưng giảng viên đã gọi cậu ta đi, thấy vậy cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi đi, cậu ta vẫn không quên nhìn cô đầy lưu luyến, còn cố chấp nài nỉ thêm lần nữa: “Tha lỗi cho tôi được không? Chấp nhận lời mời kết bạn của tôi đi.”
Cô chỉ giả vờ lảng tránh, thực ra trong lòng hoàn toàn không có ý định đồng ý.
Cảm giác này… quá kỳ lạ.