Câu hỏi này khiến tất cả những con nai đang chạy loạn trong tim cô bỗng dừng chân tại chỗ.
Khương Kỳ cụp mắt, ngập ngừng một lúc mới lí nhí nói: “Khương Kỳ.”
Họ là bạn cùng lớp, năm nay học năm hai, tuy không hay gặp nhau nhưng mới hôm kia còn họp lớp.
Không sao, người nổi bật như cậu ta làm sao nhớ được đứa "tàng hình" như cô chứ.
Điểm GPA mới là thứ quan trọng nhất, đúng không nào?
Tự nhủ như thế, Khương Kỳ hít một hơi lấy lại tinh thần rồi cầm bút bắt đầu ghi chép, nhưng cô không ngờ chỉ vài phút sau, mùi bạc hà kia lại lần nữa bay đến gần: “Có thể… kết bạn WeChat không?”
Hả? Gì cơ?
Có lẽ là vì biểu cảm của cô quá đỗi ngạc nhiên, nên Dư Án khẽ bật cười, ánh mắt cong cong, nụ cười rất hút hồn.
Nhưng mà… đẹp trai thì kệ đẹp trai, vẫn không thể làm thay đổi tính cách cẩn trọng của cô.
“Ừm, thôi bỏ đi, tôi không thích kết bạn WeChat với người lạ.”
Đúng vậy, cô vẫn còn giận đấy.
Có lẽ là vì từ trước tới giờ nhan sắc luôn có hiệu quả, nên lần đầu tiên bị từ chối, lại còn là bởi một cô gái bình thường như cô, Dư Án ngẩn người mất mấy giây.
Nhưng hot boy của khoa đúng là không phải dạng vừa, rất nhanh đã lấy lại phong thái bình thường, còn vui vẻ chỉ vào lỗi trong vở ghi của cô:
“Chỗ này cậu tính sai rồi, phải là -1 mới đúng.”
Gì vậy? Người này vừa nãy có nghe giảng không vậy? Hay nói bừa thế?
Cô ngẩng lên nhìn bảng.
“...”
Cô ghét nhất là mấy tên học bá luôn ấy.
...
Thành tích học tập của Khương Kỳ vẫn luôn khá ổn, nhưng cũng chỉ dừng ở mức “khá ổn”.
Hồi cấp ba, ở cái thị trấn nhỏ của cô thì như thế đã đủ dùng, thế nhưng khi lên đại học rồi cô mới phát hiện ra, có những điều từ lúc sinh ra đã được định sẵn.
Ví dụ như Trần Mộng, bạn cùng phòng của cô, mỗi kỳ nghỉ đông hay hè đều đi du lịch vòng quanh thế giới, thế nên phát âm tiếng Anh của cô ấy chuẩn đến mức vô lý, còn cô thì… đến một câu giao tiếp đơn giản bằng tiếng Anh cũng khó mà nói trọn vẹn.
Cũng chẳng thể trách cô, vì thi đại học không có phần nói, nên từ trước tới nay cô toàn học tiếng Anh "câm".
Lại là một ngày khác, khi một sinh viên nước ngoài đến hỏi đường, Khương Kỳ ấp úng đến mức chẳng nói nổi một câu, chỉ biết đứng ngây người nhìn đối phương bước về phía Dư Án không xa.
Chẳng mấy chốc, từ phía ấy đã vang lên tiếng trò chuyện và tiếng cười vui vẻ.
Khương Kỳ đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.