Liễu gia hiệu buôn hiện giờ phần lớn do Liễu Hoán làm chủ, hắn đã đồng ý cho thêm đồ thì tất nhiên sẽ không đổi ý.
Tuy nhiên, những thứ này cũng không thể cho không. Liễu Hoán trong lòng đã sớm tính toán xong xuôi. Bắc Cương có nhiều tướng sĩ như vậy, nếu trận này thắng, Liễu gia có thể nhân cơ hội mở thêm một tuyến thương đạo mới bên đó. Có quân đội đóng quân hỗ trợ, việc làm ăn của Liễu gia sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, bỏ ra ít công sức nhưng thu được lợi lớn.
Người làm ăn vốn trọng việc kết thiện duyên, chẳng phải cũng vì mở rộng mối quan hệ sao?
Chỉ là những điều này, Liễu Hoán không định nói cho Liễu Thiều Quang biết, chỉ cười nói với nàng:
“Xem tính ngày thì nhị đệ cũng sắp về đến rồi. Vĩnh Hoài chắc chắn sẽ đi cùng nó, nếu muội có tính toán khác thì cũng nên sớm quyết định.”
Liễu Thiều Quang hơi ngẩn ra rồi mỉm cười thản nhiên:
“Yên tâm đi, muội đã sớm bàn bạc với nương rồi.”
“Vậy thì tốt. Bên ngoại tổ, để ta ra mặt. Gần đây muội không biết gặp chuyện gì mà cứ ôm tâm sự trong lòng, cũng chẳng chịu nói với ai, nhắc đến Vĩnh Hoài cũng có vẻ xa lạ hơn trước. Dù hôn sự không thành thì cũng còn tình cảm biểu huynh muội. Nhưng mà, muội cũng nên lựa chọn cho mình một người thanh niên tài tuấn thích hợp đi.”
Liễu Thiều Quang chớp chớp mắt, lướt qua cái tên Giang Vĩnh Hoài mà không nhắc đến, chỉ làm bộ uỷ khuất hỏi Liễu Hoán:
“Nếu ta mãi không chọn được ai, đại ca có ghét bỏ ta không?”
“Nói linh tinh gì vậy? Dù muội có không gả cả đời thì Liễu gia chẳng lẽ không nuôi nổi muội?”
Liễu Thiều Quang nghe vậy trong lòng ấm áp hẳn lên, ánh mắt nhìn Liễu Hoán mang theo chút ánh nước, vội vàng nghiêng đầu tránh để đại ca thấy mình xúc động, cố nở nụ cười nói:
“Vậy đa tạ đại ca!”
“Đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa. Chờ nhị đệ trở về, nó sẽ làm ầm lên mấy trận, xem muội còn có tâm tư suy nghĩ vớ vẩn không.”
Liễu Thiều Quang hếch mũi lên, cúi đầu ngoan ngoãn nghe đại ca quở trách.
Bên kia, Từ Tử Uyên sau khi trở về liền vội hỏi Thụy An:
“Phạm Lăng bên đó thế nào?”
Thụy An trả lời:
“Hồi thế tử, Phạm phủ dạo này rất kín đáo, Phạm Đồng Tri cũng hành sự cẩn thận...”
Còn chưa nói hết câu đã bị Từ Tử Uyên cắt ngang:
“Ta hỏi là Phạm Lăng.”
Thụy An lau mồ hôi lạnh, trong lòng thầm kêu không ổn. Thì ra chủ tử muốn tra là Phạm Lăng chứ không phải Phạm gia, vậy mà mình điều tra bao lâu nay lại uổng công rồi!
Cũng may Thụy An làm việc cẩn thận, nhớ rõ mọi chuyện lớn nhỏ xảy ra gần đây ở Phạm gia, liền nói:
“Bên đó thực sự không có gì đặc biệt, chỉ là Phạm công tử mới nạp thêm một thϊếp thất, là tiểu thư nhà phú thương Nghiêm gia.”
Trong lòng Từ Tử Uyên lập tức dậy sóng, ánh mắt thoáng chốc trở nên u ám, hắn khẽ nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng kiếp trước mình thổ huyết mà chết cùng với bức hòa li thư như vạn tiễn xuyên tâm kia.
Chuyện đến nước này, Từ Tử Uyên cuối cùng cũng phải thừa nhận, dù ông trời có ưu ái cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn vẫn chỉ là thế tử Vĩnh Ninh Hầu không được ai yêu thích. Thậm chí, đời này còn có thể thê thảm hơn kiếp trước, ngay cả người duy nhất từng yêu hắn, Liễu Thiều Quang giờ cũng không cần hắn nữa.
Đây là kết cục mà Từ Tử Uyên dù thế nào cũng không thể chấp nhận. Nếu đến cả Liễu Thiều Quang hắn cũng mất đi, vậy thì việc hắn trọng sinh còn có ý nghĩa gì?
Trong lòng Từ Tử Uyên đau đớn tột độ, trong mắt dần hiện lên nét điên cuồng. Hắn xoay người bỏ chạy ra ngoài, đến chuồng ngựa, nhanh chóng tháo dây cương rồi phi thẳng đến Liễu phủ.
Liễu phủ lúc này náo nhiệt vô cùng. Liễu Chương và Giang Vĩnh Hoài đã đến trước, người gác cổng từ xa nhìn thấy liền vui mừng chạy đi báo tin. Liễu Phúc Quý và Giang thị nghe tin đều hết sức mừng rỡ, vừa sai phòng bếp nhanh chóng làm món sườn chua ngọt mà Liễu Chương thích ăn, vừa vội vàng mang theo áo choàng ra ngoài đón.
Khi Từ Tử Uyên cưỡi ngựa đến Liễu phủ, đúng lúc chứng kiến cảnh gia đình đoàn tụ đầy xúc động, tiếng khóc lẫn tiếng cười vang lên khắp nơi.
Chỉ một cái liếc mắt, hắn đã nhìn thấy Liễu Thiều Quang. Cảm xúc sục sôi trong lòng hắn lập tức bình tĩnh lại, tâm trạng cũng dần ổn định.
Liễu Thiều Quang ngẩng đầu nhìn Từ Tử Uyên trên lưng ngựa, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, môi mím chặt, trong lòng không khỏi thắc mắc. Nhưng nàng không để lộ điều đó ra ngoài, chỉ bình tĩnh dời ánh mắt đi.
Bên cạnh, dáng vẻ Giang Vĩnh Hoài thư sinh tuấn tú, dịu dàng nhìn Liễu Thiều Quang, cười nói:
“Biểu muội, đã lâu không gặp, muội vẫn khỏe chứ?”
Cảnh tượng này rơi vào mắt Từ Tử Uyên lại trở nên vô cùng chói mắt. Trong lòng hắn không kìm được mà suy nghĩ miên man: A Thiều đời này không cần mình nữa, chẳng lẽ nàng muốn ở bên Giang Vĩnh Hoài?
Tuyệt đối không được!
Từ Tử Uyên toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo, khuôn mặt trầm xuống, từ trên ngựa nhảy xuống, bước thẳng đến trước mặt Liễu Thiều Quang. Hắn mở miệng thở dốc, trong mắt mang theo một tia ủy khuất không che giấu.
Liễu Hoán nhìn thấy liền tức đến muốn mắng người, hận không thể lập tức đuổi kẻ này về nhà. Nhưng nghĩ đến thân phận tôn quý của Từ Tử Uyên, hắn cố nén cơn giận, bước lên trước, che chắn cho Liễu Thiều Quang, cười gằn từ kẽ răng:
“Không biết thế tử vội vàng đến đây có chuyện gì quan trọng?”
Giang Vĩnh Hoài cũng lập tức dịch người lên, đứng song song với Liễu Hoán, chắn kín Liễu Thiều Quang phía sau.
Ánh mắt Từ Tử Uyên càng trở nên lạnh lẽo, hắn lặng lẽ nhìn Giang Vĩnh Hoài một lúc rồi bỗng cất tiếng hỏi:
“Ngươi là ai?”
Giang Vĩnh Hoài bình thản chắp tay đáp:
“Tại hạ Giang Vĩnh Hoài.”
Từ Tử Uyên lạnh nhạt nhắc lại ý nghĩa tên của đối phương:
“Ta đã bỏ lỡ, dù được rót rượu từ bình vàng quý giá cũng chỉ còn lại một nỗi nhớ nhung trống rỗng kéo dài mãi mãi.... Tên này cũng khá thú vị. Không biết là ký thác nỗi niềm ly biệt và ưu thương của ai?”
Chú thích: Vĩnh trong vĩnh viễn, Hoài trong hoài niệm, nhung nhớ.