Oán Nhân

Chương 34: Hiểu ra (1)

Liễu Hoán suýt nữa đuổi Liễu Thiều Quang ra khỏi phòng, sắc mặt bỗng trầm xuống, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm nàng, đột ngột buông một câu:

“Muội coi trọng Từ Tử Uyên?”

“Đại ca nói bậy gì đó!” Liễu Thiều Quang suýt nữa nhảy dựng lên, “Nói cẩn thận vào!”

Liễu Hoán hừ lạnh một tiếng:

“Yên tâm, trong phòng không có ai bên ngoài, chẳng ai phá hỏng thanh danh của muội đâu. Muội nói thật đi, có phải Từ Tử Uyên nói gì với muội không? Bằng không một cô nương như muội làm sao hiểu được Bắc Cương gian khổ thế nào?”

Tuy Từ Tử Uyên không giống người hay nhiều lời nhưng Liễu Hoán đang giận nên cũng đổ hết lên đầu y. Muội muội hắn bình thường có bao giờ nhắc đến chuyện quyên lương đâu, thế mà hôm nay chỉ vừa ra ngoài một chuyến đã về đây bày trò làm tiên nữ tán tài! Chắc chắn là bị ai xúi giục!

Mà gương mặt Từ Tử Uyên đúng là kiểu dễ lừa tiểu cô nương. Làm thân ca của Liễu Thiều Quang, Liễu Hoán thừa hiểu muội muội mình dễ thiên vị ai. Nhìn thấy Liễu Thiều Quang đỏ mặt, bực bội như thể bị dẫm phải đuôi, hắn càng lạnh giọng cười khẩy:

“Đúng là mất mặt! Khó trách người ta nói nữ sinh dễ hướng ngoại, muội đây còn chưa làm nên chuyện gì mà đã bắt đầu thiên vị người ngoài rồi hả?”

Liễu Hoán vô cùng tức giận, cảm thấy đau lòng không chịu nổi: một tiểu nha đầu bình thường thông minh lanh lợi, vậy mà chỉ cần gặp Từ Tử Uyên là lập tức hồ đồ, còn làm ra cái chuyện thâm hụt tiền nong này. Đã vậy, ít nhất cũng đổi lấy thứ gì có giá trị chứ!

“Thôi được rồi, với đại ca còn giấu giếm làm gì? Nếu thật sự thích hắn, thì với tình hình Bắc Cương bây giờ, chúng ta nghĩ cách, bỏ thêm chút bạc, cố mà thành toàn một mối hôn sự cũng không phải không làm được.”

Liễu Thiều Quang xua tay liên tục, cả người run rẩy cự tuyệt:

“Đại ca tỉnh táo chút đi! Nói bậy bạ cái gì vậy?”

Liễu Hoán thấy vậy, lại vuốt cằm suy đoán:

“Hay là ta đoán sai rồi? Muội coi trọng Tống Giác? Thế thì không dễ đâu… Đem tiền ra cũng vô dụng.”

“Đủ rồi!” Liễu Thiều Quang dậm chân, tức đến nghiến răng, “Đại ca tính thử xem, chúng ta quyên góp nhiều đồ như vậy, tốn bao nhiêu bạc? Đống bạc đó có kiếm lại được không mà còn rảnh rỗi chọc ghẹo ta?”

Nhắc đến chuyện này, mắt Liễu Hoán sáng lên, ý chí chiến đấu sục sôi. Hắn vỗ vỗ ống tay áo, đắc ý nói:

“Muội không biết chứ, ta vừa mới cắt Nghiêm gia một mối mua bán lớn, lại còn kéo thêm được người mua và người đầu tư. Ít nhất cũng kiếm được mấy chục đến trăm vạn lượng bạc đấy. Yên tâm đi, tiền riêng của muội không thiếu đâu!”

Liễu Thiều Quang nghe tin Nghiêm gia gặp xui xẻo, chỉ thấy hả giận, nghĩ đời này đại ca không bị Nghiêm Bảo Châu hãm hại, trong lòng càng vui vẻ, cười đến híp cả mắt. Nàng thu hồi vốn riêng không chút nương tay, thầm nghĩ lát nữa không có việc gì thì làm cho đại ca hai đôi giày hay một cái quạt cũng được, trước mắt số bạc này coi như có chỗ dùng rồi.

Liễu Hoán nhìn thấy Liễu Thiều Quang không hề lộ ra chút biểu cảm bất thường nào, tạm thời đè nén hoài nghi trong lòng, đưa tay xoa búi tóc của nàng, thuận tiện vỗ vỗ đầu rồi cười nói:

“Được rồi, tiểu cô nương như muội lo nghĩ nhiều làm gì, tất cả đã có đại ca đây. Muội mềm lòng, muốn quyên góp thêm đồ cho tướng sĩ Bắc Cương thì cứ làm đi, dù sao có đại ca ở đây, bạc tiêu ra kiểu gì cũng kiếm lại được!”

Liễu Thiều Quang nghe vậy, trong lòng liền dâng lên chút áy náy:

“Là do ta tùy hứng, làm đại ca bị liên lụy rồi.”

Nếu đời trước không từng đi qua chiến trường, Liễu Thiều Quang cũng sẽ không có tấm lòng từ bi thế này. Nhưng sau khi chứng kiến sự tàn khốc nơi chiến trường, tận mắt thấy những chiến sĩ trẻ tuổi vì bảo vệ bá tánh mà liều mình chiến đấu, lấy máu đổi lấy bình yên cho hậu phương, nàng là người được họ bảo vệ, làm sao có thể không cảm kích?

Liễu Hoán vốn dĩ làm ăn táo bạo hơn Liễu Phúc Quý, dám mạo hiểm, dám đánh cược. Không ít quyết định lớn gan của hắn từng khiến Liễu Phúc Quý muốn lấy gia pháp ra trừng trị nhưng trời sinh Liễu Hoán có con mắt nhìn đời rất chuẩn, chưa từng thất bại lần nào, lợi nhuận thu về lại càng khiến người ta kinh ngạc. Dần dần, Liễu Phúc Quý cũng quen với tính cách của hắn, mặc kệ Liễu Hoán làm ra quyết định liều lĩnh gì cũng không còn nhiều lời nữa.