Phụ mẫu vừa thức tỉnh đã bận rộn. Họ không chỉ dọn dẹp nhà chính và phòng ngủ của nàng, mà còn dọn dẹp phòng khách và nhổ cỏ dại trong sân. Lúc này, họ đã đi đến y quán ở ngay bên cạnh nhà.
Thi Linh Dao nhắm mắt.
Nàng đang ngồi trên ghế dài, cầm trên tay chiếc túi sưởi ấm thơm ngát, có vẻ như đang ngủ.
Trên thực tế, tâm trí của nàng đã lang thang ra khỏi cơ thể và chu du khắp toàn bộ Thanh Thành.
"Nhìn thấy" cảnh xảy ra ở vùng ngoại ô phía nam.
Từ Oánh Oánh dùng thủ đoạn thường dùng để chia rẽ huynh đệ tốt bọn họ, đồng thời dùng chiêu mượn đau gϊếŧ người và thành công làm Giang Hằng bị thương.
Bên kia rất ồn ào, tất cả thây ma ở vùng ngoại ô phía nam đều đang lao về phía nhóm người kia, hàng chục, hàng trăm con, sự chuyển động của chúng làm nàng cảm thấy dường như mình thực sự đang ở đó.
Vẫn còn một số ít thây ma ngoan cố đuổi theo ngựa của Giang Hằng, tuy rằng không đuổi kịp nhưng vẫn đuổi theo phía sau, thây ma đi ngang qua cũng bị tiếng động hấp dẫn, đuổi theo càng lúc càng nhiều.
Ngựa mệt mỏi, thây ma thì không, để chúng bắt kịp chỉ còn là vấn đề thời gian, điều này không ổn.
Biểu cảm của nàng thay đổi. Vì nàng có thể cảm nhận được chuyển động của thây ma, vậy nàng có thể điều khiển chúng không?
Ý niệm lan rộng, trong lòng nàng thầm nghĩ: Dừng lại, đừng làm tổn thương người này.
Lũ thây ma đói khát gầm lên dữ dội, nhưng vẫn dừng lại và đi tới đi lui như những con thú bị mắc bẫy, gầm rú về phía bóng lưng xa dần của Giang Hằng.
Giang Hằng còn chưa kịp rút mũi tên ra khỏi xương sườn, sau chuyến đi xóc nảy, hắn đã đạt đến cực hạn, mất thăng bằng ngã khỏi lưng ngựa.
Con ngựa đỏ rất có linh tính, mặc dù sợ hãi đến mức liên tục giậm chân, nhưng vẫn quay lại và đi về phía chủ của nó.
Giang Hằng ngã xuống đất, cười khổ, vỗ nhẹ vào con ngựa đang cúi đầu kéo mình: "Đi đi, đừng lo cho ta."
Con ngựa lớn hí lên liên tục dùng miệng đẩy hắn, cố gắng khiến hắn nhanh đứng dậy.
Lũ thây ma bao quanh hắn thật chặt, tất cả đều gầm rú về phía hắn, nhưng không có con nào lao vào hắn cả.
Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dài xuống lưng.
Một thây ma mặc chiếc áo choàng rách rưới đi qua một nhóm thây ma tiến lại gần.
Một cánh tay của nó bị gãy làm đôi, buông thõng xuống, khuôn mặt đầy máu thịt, miệng mũi thối rữa thành một cái lỗ, chậm rãi đi tới gần Giang Hằng.
Hắn giơ ngọn giáo ngang người, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, con thây ma đã ném cho hắn một túi đồ và lui vào nhóm thây ma.
Giang Hằng chỉ hoài nghi liệu có phải mình đang gặp ảo giác hay không.
Hắn dụi mắt thật mạnh. Túi đồ vẫn còn đó, cũng như cả nhóm thây ma đang tru lên xung quanh hắn nữa.
Hắn cảnh giác với lũ thây ma, nhanh chóng lấy túi đồ mở nó ra. Khi hắn mở ra, thì thấy băng y tế, bột cầm máu và một bộ quần áo sạch!
Giang Hằng: "???"
Hắn không thể nào hiểu nổi tại sao đám thây ma này, trông như muốn xé xác hắn ra để ăn thịt, nhưng vẫn mang thuốc đến cho hắn.
Nhưng không có thời gian để suy nghĩ nữa nên hắn vội vàng xử lý vết thương dưới xương sườn.
Mũi tên bị kẹt giữa xương sườn. Phải mất một chút công sức mới kéo được nó ra. Hắn vội vã băng bó, đau đến mức toát mồ hôi và đầu óc mơ hồ.
Nhưng hắn thực sự không còn sức lực để nghĩ về chuyện đó nữa nên hắn gom đồ lại, buộc vào người rồi lên ngựa.
Lũ thây ma gầm lên và tránh đường cho hắn.
Giang Hằng nheo mắt lại, nhìn xung quanh một chút, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Con ngựa lớn không thể chờ đợi được nữa, hí lên thật to, giơ chân lên chạy đi, chẳng mấy chốc đã biến mất ở góc đường.
Thi Linh Dao "nhìn" Giang Hằng rời đi an toàn, sau đó lại hướng sự chú ý về vùng ngoại ô phía nam.
Cảnh tượng thật hỗn loạn.
Cách đó không xa, hai người bị thây ma xé xác, mặt mũi không còn nhận ra được nữa, một người khác đã lảo đảo đứng dậy, không thèm quan tâm đến ruột gan văng khắp mặt đất, gia nhập vào đội quân thây ma.
Nàng nhận ra hai người này là hai người cùng làm nhiệm vụ lúc đó nhưng không giúp đỡ nàng.
Xa hơn nữa, một con ngựa nằm trên mặt đất, máu vẫn còn chảy ra từ vết thương trên mông. Những bông tuyết lạnh lẽo tan chảy trước khi rơi xuống, nhỏ giọt vào vết thương vẫn còn bốc hơi.
Có những dấu vết lộn xộn trên tuyết, với vết máu, dấu chân và dấu móng ngựa hòa lẫn vào nhau kéo dài ra xa.
Có vẻ như nhóm người của Từ Oánh Oánh vẫn có thể trốn thoát được.
Nhưng nhìn vào hiện trường, bọn họ cũng phải trả giá rất đắt.
Thời gian còn rất dài, Từ Oánh Oánh sống càng lâu, ả sẽ càng hoảng loạn, nhưng so với việc dùng một đao gϊếŧ ả thì thế này sẽ thỏa mãn hơn nhiều.
Thi Linh Dao không còn để ý đến đám người kia nữa mà nhìn chính mình, không khỏi rơi vào trầm tư.
Lẽ nào nàng đã trở thành một tồn tại giống như đầu lĩnh thây ma?
Các nhóm thây ma thực sự tồn tại ở nhiều cấp độ khác nhau.
Cũng giống như dị năng của con người cũng phân cao thấp, nên các nhóm thây ma cũng đã tiến hóa thành các cấp độ thây ma khác nhau. Thây ma cấp cao hơn sẽ có một chút trí thông minh, mặc dù chúng không biết nói, nhưng chúng có thể điều khiển nhóm thây ma thông qua tiếng gầm rú hoặc các cách khác.
Hiện tại, con người đã phát hiện ra rằng thây ma cấp cao nhất chính là “Vua thây ma”. Chúng có thể chỉ huy một nhóm thây ma trong bán kính mười dặm. Với mức độ tiến hóa càng cao, thì Vua thây ma thậm chí có thể điều khiển thây ma của một tòa thành!
Nói chung, chỉ cần con người tìm được cách gϊếŧ chết vua thây ma thì đám thây ma sẽ bị phân tán và không có gì đáng sợ nữa.
Thi Linh Dao cảm thấy mí mắt giật giật, sự thay đổi này khiến nàng trở thành mục tiêu săn đuổi chủ yếu của loài người.
Khá lắm, nàng lại trở thành vua thây ma phục sinh.
Lúc này, Từ Thanh cầm chổi đi ngang qua, nhìn thấy nàng liền hỏi: "Con sói mắt trắng kia đâu? Con bắt được nó chưa?"
Thi Linh Dao: "Bỏ chạy rồi."
Từ Thanh ném chổi nói: "Ta phải đích thân đến đó! Cắn chết con sói mắt trắng vô ơn đó!"
Thi Trạch Khải: "Nương tử, nương tử, bình tĩnh nào..."
Thi Linh Dao bất lực: "Mẫu thân, ngài đừng cắn mọi thứ được không? Ngài không sợ bị đau bụng khi ăn phải thứ gì bậy bạ sao?"
Từ Thanh tức giận đến mức chống tay vào hông, tính khí của bà ấy ...
Phụ tử hai người chỉ biết nhìn nhau cười khổ.
Nói đến ăn uống, một khi lý trí của con người khôi phục, không thể lại ăn thịt người, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Thi Linh Dao nhớ lại cảnh lúc phụ mẫu vừa mới hồi phục đang gặm cành đỏ, trông có vẻ vô cùng đói, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu nàng.
Lão nương ở đằng kia đã chuyển hướng sự chú ý của mình: "Y quán của chúng ta cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ rồi! Chúng ta có thể mở cửa đón khách rồi!"
Thi Linh Dao: "???" Ngài có muốn nghe xem ngài đang nói gì không.
Thi Trạch Khải liều chết nói: "Nương tử à... y quán của chúng ta đang ở giữa một đám thây ma."
Từ Thanh phất tay nói: "Bất kể ở đâu, mở y quán cũng cần phải có đầy đủ dược liệu, thiết bị. Đi thôi! Chúng ta đi mua vật tư!"
Từ khi phát hiện ra rằng thây ma sợ họ, Từ Thanh đã nói chuyện rất hăng hái.
Phụ tử hai người buộc phải nghe lệnh người đứng đầu gia đình.
"Trời ạ, người khác vất vả như vậy mới tìm được, mẫu thân vừa vào lại quét sạch ngay cả một sợi tóc cũng không còn." Thi Linh Dao không khỏi than thở.
Từ Thanh tập trung lấy đồ: "Dù sao chúng ta cũng ở cùng một thành, thay vì tự mò mẫm thì sao không trực tiếp đến y quán của chúng ta? Dù sao chúng ta cũng là đại phu chuyên nghiệp mà."
Thi Linh Dao: “…” Được, chỉ cần ngài vui vẻ là được.