Phục Sinh Trong Tận Thế, Muốn Khiêm Tốn Nhưng Thực Lực Không Cho Phép

Chương 4: Cắt áo choàng, đoạt tuyệt quan hệ

Một người đàn ông đầu tóc bù xù mặc chiếc áo vải thô màu nâu sẫm đang loạng choạng đi qua khu rừng, với một nhóm thây ma la hét đuổi theo hắn như đang thả diều.

Hắn nhìn thấy một ngôi miếu nhỏ đổ nát ở đằng xa nên ngay lập tức vui mừng khôn xiết, vội vã lao về phía trước.

Nam nhân này sống ở Ninh Thành, một căn cứ mới ở phía nam. Hắn là thành viên của đội tuần thành, dị năng giả sức mạnh Hà Nguyên Khánh.

Cổng miếu đang trong tình trạng đổ nát, chắc chắn sẽ không thể ngăn chặn được đám thây ma hung hãn kia.

Hà Nguyên Khánh vội vàng đóng cửa lại, trong lúc hoảng loạn nhìn thấy bức tượng Phật bằng đá cao hơn mười mét trong chùa, lập tức dùng sức đá bức tượng ra khỏi bệ!

"Bùm!" Một tiếng động lớn vang lên làm mặt đất rung chuyển.

Hắn xắn tay áo lên, hai tay ôm lấy tượng đá, bắp thịt trên cánh tay nổi lên, tượng đá khổng lồ bị kéo lê, lưu lại trên mặt đất dấu vết dài sâu.

Chỉ trong vài hơi thở, bức tượng đá đã bị chặn ở cửa!

Rất may hắn là dị năng sức mạnh, nếu không thì chỉ có chờ chết thôi.

Lũ thây ma đập mạnh cánh cửa, tạo ra tiếng động chói tai. Đáng tiếc, nó bị một bức tượng đá khổng lồ chặn lại, tiếng động đó chỉ có thể hù dọa người bên trong.

Hà Nguyên Khánh giật mình, liên tục lùi về sau, lòng bàn tay cọ xát với mặt đất, da thịt ở lòng bàn tay rách nát, đau đớn kịch liệt.

Hắn không thèm kiểm tra lòng bàn tay, ánh mắt dừng lại ở bức tượng đá nằm nghiêng ở cửa giúp hắn chặn cánh cửa bị vỡ.

Hắn vội vàng cúi lạy bức tượng Phật đang chặn cửa, tự thì thầm: "Đa tạ Bồ Tát từ bi đã cứu mạng ta. Nếu sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ tạc lại bức tượng vàng của ngài và thắp hương mỗi ngày!"

Trong lúc nói chuyện, hắn phát hiện vết thương trên cổ tay do bị thây ma cắn đang nhanh chóng lành lại.

Hắn nhanh chóng kiểm tra các vết thương khác trên cơ thể thì thấy rằng chúng đều đã lành!

"Ôi trời ơi! Vị Bồ Tát này linh nghiệm đến thế sao?!"

Hà Nguyên Khánh kinh ngạc đến mức vừa lẩm bẩm một mình vừa đến gần bức tượng, thậm chí không để ý đến đám thây ma bên ngoài đang đập cửa ầm ĩ.

Sau khi đi được hai bước, hắn cảm thấy có thứ gì đó dưới chân mình.

Nhìn xuống, hắn thấy một vết màu nâu sẫm trên mặt đất và ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.

Hắn ngồi xổm xuống và tiến lại gần, chỉ thấy có một số loại thực vật kỳ lạ đang mọc trên vùng đất đẫm máu. Chúng đều đỏ như máu và chỉ lớn bằng nắm tay của một đứa trẻ. Hắn dùng tay nghiền nát một trong số chúng.

Hắn nhìn vết sẹo trên lòng bàn tay. Nó đã lành, nhưng vẫn còn chất lỏng mới trông giống như máu tươi.

Một chất lỏng trơn, dính, màu đỏ tươi có mùi máu.

Ánh mắt của hắn lại nhìn về phía ba cây màu đỏ như máu còn lại trên mặt đất, hắn nghiến răng, xé một mảnh vải, nhặt lên, gói lại, nhét vào trong ngực.

Hà Nguyên Khánh thở hổn hển, cố gắng đè nén sự kích động của mình.

Nhân vật chính trong thoại bản đều có vận may tăng vọt sau khi nhặt được bảo vật hiếm có, thứ hắn nhặt được bây giờ nhất định là bảo vật!

Hắn còn là một người có dị năng!

Có lẽ vận may của hắn đến rồi!

...

Một nhóm người lẻn vào vùng ngoại ô phía nam của Thanh Thành một cách lặng lẽ, cố gắng hết sức để tránh đánh động đến lũ thây ma.

Ban đầu bọn họ có thể cưỡi ngựa và thậm chí mang theo xe ngựa, nhưng khi đến gần thành trì, họ nhìn thấy ngày càng nhiều thây ma nên phải bỏ xe ngựa và ngựa lại để thảo luận xem có nên lẻn vào thành một mình hay không.

Ánh mắt của Từ Oánh Oánh nhanh chóng quét khắp khu vực, thấp giọng nói: "Nàng không còn nơi nào khác để đi ngoại trừ thôn của chúng ta. Nàng chỉ có thể về nhà. Nhà nàng ở trung tâm phố Cẩm Tú."

"Phố Cẩm Tú nằm ở trung tâm thành, vẫn luôn là nơi phồn hoa nhất, lúc này sẽ có rất nhiều thây ma." Một nam nhân quen thuộc với Thanh Thành giọng điệu trầm thấp phản đối: "Chúng ta đi vào quá mạo hiểm, không đáng để mạo hiểm lớn như vậy chỉ để gϊếŧ một người."

Có người lẩm bẩm: "Tình cảm mấy năm nay chẳng lẽ vô ích sao?"

Từ Oánh Oánh liếc nhìn người đang lẩm bẩm, kiên trì nói ra ý kiến

của mình: "Ngươi cũng thấy bộ dạng của nàng rồi. Trước khi rời đi, nàng còn khăng khăng nói chúng ta là người hại nàng!"

Nàng ta nhìn mọi người xung quanh: "Với tính cách của nàng, nhất định sẽ mang hận với chúng ta. Nếu bây giờ không gϊếŧ nàng, tương lai nàng nhất định sẽ trả thù chúng ta!"

Có người phản bác: "Là ngươi hại nàng ấy, dù nàng có muốn trả thù thì cũng là tìm ngươi, không thể tìm đến chúng ta được."

Từ Oánh Oánh lạnh lùng liếc nhìn những người cùng đi làm nhiệm vụ ngày hôm đó: "Chỉ có một mình ta bỏ rơi nàng ta thôi sao? Ta khuyên các người đừng quá ngây thơ, nàng ta rõ ràng là một thây ma, nhưng một thây ma làm sao có thể nói chuyện được?"

"Ngươi không thấy lạ sao? Nếu chúng ta không tiêu diệt con thây ma vẫn còn giữ được trí thông minh này, để cho nó thời gian phát triển, thì khi nó tập hợp thây ma tấn công thôn của chúng ta chỉ còn là vấn đề thời gian thôi!"

Lời nói của Từ Oánh Oánh như một gáo nước lạnh, những người vẫn còn đang hy vọng vào may mắn đều cảm thấy lạnh sống lưng.

"Cho dù nàng ấy muốn trả thù, thì cũng sẽ tìm đến ngươi. Đừng cố kéo người khác theo." Một giọng nam trầm vang lên từ phía sau.

Từ Oánh Oánh đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, ả quay đầu lại thì thấy đó là Giang Hằng, là thuộc hạ trung thành của tiện nhân Thi Linh Dao kia.

Giang Hằng cưỡi ngựa đuổi theo từ xa. Vừa rồi mọi người đều tập trung vào cuộc tranh luận nên không để ý đến một người đang một mình tiến đến.

A Lương chậm rãi hỏi: "Tại sao đệ lại ở đây?"

Giang Hằng hỏi ngược lại: "Tại sao ta không thể tới? Muốn ta đứng nhìn các ngươi gϊếŧ Linh Dao sao?"

Từ Oánh Oánh lo lắng và tức giận nói: "Đây là lúc chia rẽ gây mất đoàn kết sao? Không phải chỉ có một vài người chúng ta từ chối không cho Thi Linh Dao vào thôn! Chúng ta đều là người cùng thôn, nếu nàng oán hận, thì là hận tất cả chúng ta!"

Giang Hằng lạnh lùng liếc mắt nhìn ả: "Ngươi hẳn là hiểu được, chúng ta xây dựng thôn này rất vất vả, ngươi chỉ là một thành viên trong thôn mới cùng cha ngươi ở đây mấy tháng, ngươi không phải thật sự không xem mình là người ngoài chứ?"

Nói xong, hắn chĩa thẳng ngọn giáo trong tay vào cổ họng Từ Oánh Oánh, khiến ả sợ đến mức không dám nhúc nhích.

A Lương lo lắng ngăn cản Giang Hằng: "A Hằng! Cất vũ khí đi!"

Giang Hằng nhìn người bằng hữu cũ của mình bằng đôi mắt sâu thẳm: "Lý Kình Lương, ngươi đã quên ngươi, Linh Dao và ta đã bỏ bao nhiêu công sức để xây dựng và duy trì cái thôn này sao? Ngươi còn nhớ muội ấy đã cứu ngươi bao nhiêu lần không?"

Giang Hằng không nói nên lời.

"Nữ nhân này đẩy Linh Dao vào bầy thây ma, âm mưu hại Linh Dao. Tại sao ngươi lại giữ con sâu này ở đây? Linh Dao đã trở về, ngươi còn không cho muội ấy vào?"

Giang Hằng nghiến răng.

"Nếu lúc đó ta ở trong thôn, ta đã gϊếŧ hai người trước rồi!"

Lý Kình Lương nhíu mày: "Đệ điên rồi sao? Cả thôn chỉ có mỗi mình Oánh Oánh có kỹ năng trồng trọt, chúng ta phải nhờ vào nàng ấy kiếm thức ăn!"

Giang Hằng cười lạnh: "Đánh rắm! Ngươi là vì thôn mà tha cho nữ nhân này sao? Ngươi chỉ muốn thân thể của nàng ta!"

Mặt Lý Kình Lương đỏ bừng, gầm lên: "Giang Hằng! Đừng gây chuyện nữa! Mọi người đều thấy lúc đó Dao Dao không phải là người!"

Giang Hằng cũng gầm lên: "Lý Kình Lương! Hôm nay hoặc là ngươi gϊếŧ chết nữ nhân này! Hoặc là đoạn tuyệt!"

Từ Oánh Oánh mồ hôi đầm đìa, trong nháy mắt, ả đảo mắt, xông về phía Lý Kình Lương, quát lớn: "A Lương, cẩn thận!"

Lý Kình Lương vốn đã căng thẳng, nghe thấy tiếng hét đột ngột, hắn ta nghĩ rằng là Giang Hằng đã ra tay, theo bản năng bắn mũi tên trong tay.

Giang Hằng hoàn toàn không phòng bị huynh đệ của mình, mũi tên đã xuyên qua xương sườn của hắn!!

Hắn chống giáo xuống đất, lảo đảo hai bước rồi nhổ ra một ngụm máu.

Lý Kình Lương ngẩn người: "A Hằng..."

Giang Hằng lùi lại từng bước, vẻ mặt thất vọng và đau đớn: "Lý Kình Lương, từ nay về sau, quan hệ giữa ta và ngươi sẽ bị cắt đứt, giống như tấm áo choàng này vậy..."

Hắn giơ ngọn giáo lên, cắt đứt một phần vạt áo choàng của mình. Mảnh vải bị gió mạnh thổi bay lên trời rồi rơi xuống theo hình xoắn ốc.

Cách đó không xa, nhóm thây ma bị những tiếng động này thu hút, từ xa lao tới.

Giang Hằng huýt sáo một tiếng, con ngựa ở xa phía sau hí lên, chạy về phía hắn, hắn che lại xương sườn đang chảy máu, trèo lên lưng ngựa, phi nước đại chạy đi.

Bầy thây ma không đuổi kịp được ngựa nên đã bao vây đám đông hỗn loạn.