Vạn Nhân Mê Dẫn Đường: Lính Gác Cấp S Nhóm Thố Ti Hoa

Chương 11: Khảo Hạch (1)

Diễn đàn dẫn đường lính gác là cách duy nhất để Lâm Nam hiểu rõ thời đại này, cô ở thế giới trước kia là trạch nữ, vì thế ăn dưa đến mức không dừng lại được.

*Trạch nữ: Là những cụm từ có nguồn gốc từ tiếng Trung thường được dùng để miêu tả những cô gái chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài (trạch có nghĩa là lẩn trốn).

Đối với cô trước mắt mà nói, khu ô nhiễm, chiến trường, tổng thống gì gì đó, thật sự quá xa xôi, cô chẳng hiểu gì cả, ai cũng không nhận ra, nếu cảm thấy hứng thú thì hóng bát quái giữa những hàng chữ bọn họ tiết lộ mà thôi.

Ngay lúc cô hứng thú dạt dào, màn hình điện thoại di động bỗng nhảy ra một tin nhắn, đến từ chủ nhiệm Hoắc Thâm ở phòng giáo vụ.

[Tám giờ sáng mai, cô đến văn phòng một chuyến.]

Sớm thế sao, không muốn đi.

Lâm Nam bày ra biểu cảm thống khổ, vừa nghĩ đến buổi chiều, cô ở trong phòng làm việc kia, cảnh tượng tinh thần tương liên với chủ nhiệm Hoắc Thâm, cả người cô lại thấy bất an.

Nếu như cô không nhìn lầm, lúc ấy chủ nhiệm cũng như tên kia đúng không…

A a a a -- cho nên cô chán ghét khai thông tinh thần, chán ghét tiếp xúc tứ chi với những lính gác kia a!!!

Tuy rằng rất ghét phải dậy sớm, rất ghét phải đến phòng làm việc của đàn ông, nhưng đời trước Lâm Nam đã quen làm xã súc, vẫn rưng rưng đánh hai chữ ‘được ạ’ gửi qua.

Hôm sau, sáng sớm Lâm Nam đúng giờ đi đến văn phòng chủ nhiệm Hoắc Sâm.

Kết quả vào cửa lại không thấy bóng dáng kia, cô ngoan ngoãn đợi một lát cũng không thấy người đâu, đang muốn đi, thiết bị điện tử liền nhận được tin nhắn của hắn: [Có việc trì hoãn, cô về phòng học trước.]

Chẳng lẽ chủ nhiệm này quên hiện tại bọn họ không còn tiết nữa ư, bảo cô quay về phòng học làm gì đây?

Lúc cô nghĩ đến đây, thiết bị liên kết lại nhảy ra một tin nhắn:

[Tiện thể giúp tôi đưa văn kiện trên bàn cho giáo sư của các cô.]

Lâm Nam: “…”

Được rồi.

Sáng sớm, gọi cô dậy sớm, lại cho cô leo cây, còn để cô làm chân chạy vặt!

Lâm Nam tức giận, nhưng một người yếu đuối như cô, không có quyền lên tiếng, đành phải giúp người ta đi đưa tư liệu.

Giáo sư Lâm Nam tên Farah, cũng là một dẫn đường cấp A ưu tú, tinh thần thể của cô ấy là cá heo thủy hệ, nghe nói có thể đồng thời tinh lọc cho ba gã lính gác cùng đẳng cấp.

Lâm Nam chưa từng nhìn thấy cảnh này, ngược lại mỗi ngày tan học, cô luôn nhìn thấy ba lính gác nam thay phiên nhau đến đón cô ấy tan tầm.

Cô nghe đồn vị giáo sư này, có thể thật sự ở chung với ba người đàn ông.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

Trong lòng Lâm Nam có chút bát quái, nhưng trên mặt không biểu lộ ra. Sau khi giao tư liệu cho giáo sư xong, cô đang muốn rời đi, kết quả lại bị gọi lại.

“Bạn học Lâm, trong tất cả học sinh năm hai chỉ có em không đạt tiêu chuẩn môn thực thể. Qua vài ngày nữa, trường học sẽ để em tiến hành khảo hạch thực tập khai thông một lần nữa, xét thấy hai lần trước tinh thần đối tượng thực tập có sai lệch, bởi vậy lúc này đây, nhà trường sẽ thận trọng chọn lựa người thích hợp, em nhất định phải cố gắng nha.”

“Vâng ạ, em sẽ cố gắng.” Lâm Nam ngoan ngoãn đáp, cô suy nghĩ một lúc, không nhịn được hỏi, “Nếu như khảo hạch của em vẫn không đạt tiêu chuẩn thì sẽ như nào ạ?”

Học viện dẫn đường cho phép một học sinh bày bừa bất cứ phương diện nào, chỉ riêng chương trình học khai thông tinh thần là không được. Bởi vì thân là một người dẫn đường, khai thông tinh thần cho lính gác là điều cơ bản nhất, cũng là điều kiện tiên quyết để họ hưởng thụ tất cả chính sách ưu đãi của quốc gia này.

Sở dĩ người dẫn đường khan hiếm, là vì tinh thần khổng lồ cảm nhận thế giới dị thường khó có thể hình thành, trong lịch sử cũng có rất nhiều ví dụ dẫn đường phân hóa thất bại, những người này đều gặp phải tình huống giống như Lâm Nam hiện tại, hình thành tinh thần thể, nhưng không có cách nào tinh lọc cho người khác.

Sau khi Lâm Nam đi đến thế giới này mới hiểu được.