"Thơm quá!" Quý Thanh Nguyệt hít sâu một hơi, tham lam ngửi lấy mùi hương trong không khí.
Viên Minh lấy lại vò rượu từ tay y, cười nói: "Thanh Thanh quả nhiên có mắt nhìn, đây là thứ đắt nhất trong tất cả. Rượu do cố thôn trưởng ủ, từ khi ông ấy qua đời, không còn ai biết cách làm. Nếu không phải vì con trai ông ấy không biết uống rượu, e rằng chẳng còn sót lại giọt nào."
Quý Thanh Nguyệt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào vò rượu, nhưng biết những thứ này để làm gì nên không đòi nếm thử.
Để quà tặng trông bắt mắt hơn, Viên Minh tỉ mỉ gói ghém từng món, hết sức cẩn thận.
Chống cằm nhìn phu quân bận rộn, Quý Thanh Nguyệt đột nhiên cất tiếng: "Phu quân làm thế này có đáng không? Chàng biết rõ phụ thân ta không hài lòng với chàng, thậm chí phản đối hôn sự này. Ngày thành thân ta cố tình gửi thư về, nhưng ông ấy cũng không đến."
Nói rồi, y cúi đầu, đôi môi mím chặt, trông có chút đáng thương, như một con thú nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.
Viên Minh dừng tay, áp đầu y vào l*иg ngực, nhẹ nhàng xoa lên tóc.
"Đó là phụ thân của Thanh Thanh, chỉ cần Thanh Thanh còn nhận ông ấy, ta nhất định sẽ tôn trọng. Đây là điều ta nên làm."
Quý Thanh Nguyệt siết chặt tay, giọng nghẹn lại: "Cảm ơn chàng, chàng tốt như vậy, phụ thân ta sớm muộn gì cũng sẽ hối hận."
Viên Minh khẽ cười, không nói gì thêm.
Ngoài những đặc sản miền núi, Viên Minh còn chuẩn bị một lễ vật đặc biệt, một bài văn dự thi khoa cử chưa qua chỉnh sửa và một tờ chữ đại tự. Trước đó đã nhắc, Quý Phúc Lai là người chính trực, trọng dụng nhân tài, nên không hài lòng với tính cách kiêu ngạo của Quý Thanh Nguyệt.
Điều Viên Minh muốn làm chính là lấy lòng ông.
Quý Thanh Nguyệt nửa nằm nửa bò trên án thư trước mặt Viên Minh, mắt không chớp nhìn tay phu quân.
Khi chữ đại tự hoàn thành, y lập tức ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh: "Phu quân viết chữ đẹp quá!"
Viên Minh đặt bút xuống, xoa đầu y một cái.
Sáng sớm hôm sau, hai người sửa soạn xong, ngồi lên xe bò của Dương Đào. Quý Phúc Lai là huyện lệnh, đương nhiên nhà ở trong thành. Từ thôn Thượng Quan không thể đi thẳng đến đó, phải ngồi xe bò đến trấn, rồi thuê xe ngựa đi tiếp.
Chòng chành suốt quãng đường, đến khi vào thành, trời đã gần trưa.
Xe ngựa dừng lại trước tấm bia đá khắc hai chữ lớn "Thành huyện", hai người xuống xe. Muốn vào thành, mỗi người phải trả năm văn tiền phí vào cổng, tiền xe ngựa tính riêng, nên phu xe chỉ đưa họ đến cửa thành.
Trước cổng thành, mấy binh lính mặc giáp đang kiểm tra xe ngựa và người qua lại. Viên Minh dồn tất cả quà vào gùi, vác lên lưng rồi nắm tay Quý Thanh Nguyệt, xếp hàng chờ vào thành.
Sau một hồi tra xét, cuối cùng cũng vào được bên trong. Phố xá rộng hơn gấp bội so với trấn Thập Phương, người đi lại đông đúc, xe ngựa thỉnh thoảng lướt qua.
Nhưng trong mắt Viên Minh và Quý Thanh Nguyệt, khung cảnh nhộn nhịp này chẳng có gì đặc biệt. Một người đã thấy nơi phồn hoa hơn, một người quá quen thuộc.
Vào đến thành huyện, Quý Thanh Nguyệt lập tức trở nên hoạt bát, kéo Viên Minh đi khắp phố, nhiệt tình giới thiệu từng cửa hàng hai bên đường.
Viên Minh lặng lẽ đi theo, ít nói nhưng luôn đáp lại từng câu, hai người sóng bước, hòa hợp vô cùng.
Dinh thự huyện lệnh nằm ngay trung tâm thành, cổng lớn nguy nga, biển hiệu đề hai chữ "Quý Phủ", trước cửa có đôi sư tử đá há miệng dữ tợn.
Dừng bước trước cổng phủ quen thuộc, vẻ mặt Quý Thanh Nguyệt hơi phức tạp. Càng gần quê càng thấy sợ, lúc rời đi quá quyết tuyệt, dù quan hệ với gia đình không tốt, nhưng đến tận lúc này, vẫn có chút chua xót trong lòng.