Sau Khi Trùng Sinh, Sủng Tiểu Kiều Phu Tận Trời

Chương 8

Vậy nên suốt một thời gian dài, Viên Minh đều ở hiệu sách trong trấn chép sách thuê. Truyện tranh trong hiệu luôn là thứ bán chạy nhất, nhưng những thứ ấy chẳng giúp ích gì cho việc học, lại còn tốn thời gian. Thành tích ngày một sa sút, hắn mới nảy ra ý đồ xấu xa, muốn đi đường tắt. Thế là hắn nhắm đến Quý Thanh Nguyệt – người chẳng có tâm cơ gì, lại dễ lừa gạt.

Hiệu sách mỗi khi có truyện mới, Quý Thanh Nguyệt chắc chắn là người đầu tiên mua, mà không chỉ mua một quyển. Những nội dung trong truyện, Viên Minh biết rõ hơn ai hết, đọc nhiều đến mức không thông minh hơn cũng khó.

Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn trở nên trầm xuống.

Quý Thanh Nguyệt quá đơn thuần, hôm nay có thể bị hắn lừa, ai dám chắc sau này không bị lừa nữa? Hắn phải nghĩ cách thôi.

Ngồi trở lại trước bàn, lần này Viên Minh không mở sách ra nữa mà lấy một tờ giấy trắng từ khung giấy, suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu viết từng hàng chữ nhỏ thanh tú lên giấy.

Quý Thanh Nguyệt duỗi thẳng lưng, chu môi với Tào Vi: “A nương, con thật vô dụng, mới làm có chút việc mà cả người đã đau nhức hết rồi.”

Tào Vi mỉm cười: “Trước đây con chưa làm bao giờ, vậy mà đã làm rất khá rồi. Sang bên kia nghỉ một chút đi, ta có treo sẵn trà lạnh trong giếng, giờ uống là vừa ngon.”

Quý Thanh Nguyệt liếʍ đôi môi có chút khô, trà lạnh Tào Vi làm có thêm quả dại khô, vị chua chua ngọt ngọt, để trong giếng ướp lạnh uống rất sảng khoái. Hắn uống một lần liền thích mê, sáng nay Tào Vi còn cố ý nấu cả một nồi lớn.

“Cảm ơn a nương!”

Nói xong liền nhảy chân sáo chạy về phía giếng, nào còn chút gì gọi là mệt mỏi.

Tào Vi lắc đầu cười.

Lúc đầu, khi con trai nói muốn cưới ca nhi của huyện lệnh về nhà, bà sợ muốn chết. Đây đâu phải cưới vợ, mà là rước một thiếu gia về nhà chứ gì! Chẳng những không biết làm gì, mà còn phải hầu hạ đàng hoàng nữa.

Nhưng sau khi gặp Quý Thanh Nguyệt, bà liền dao động.

Trước đây, bà từng làm việc trong nhà quyền quý, biết rõ mấy công tử ăn chơi phong lưu đều có bộ dạng thế nào. Nhưng Quý Thanh Nguyệt lại hoàn toàn khác bọn họ. Y hoạt bát đáng yêu, rất có lễ nghĩa, quan trọng nhất là con trai bà thích y. Chỉ khi ở cạnh Quý Thanh Nguyệt, con bà mới có dáng vẻ nên có của một thiếu niên.

Kể từ khi biết được thân thế của mình, Viên Minh như biến thành một người khác. Nếu có thể giúp con trai bớt đi một phần tâm sự, dù có phải rước một thiếu gia về nhà, bà cũng cam lòng.

Hơn nữa, Quý Thanh Nguyệt còn tốt hơn bà tưởng rất nhiều, thậm chí còn sẵn sàng cùng bà làm ruộng.

Đang mải suy nghĩ, Quý Thanh Nguyệt đã quay lại, trên tay bưng một bát trà mát.

Tào Vi vội nói: “Ra ngồi dưới gốc cây mà uống, chỗ này bất tiện, cẩn thận kẻo làm đổ.”

Quý Thanh Nguyệt cười hì hì: “Ta biết mà, bát này là mang cho A nương. A nương đã làm việc cả ngày rồi, vất vả lắm.”

Tào Vi trong lòng thấy vô cùng ấm áp, miệng thì bảo không cần, nhưng khuôn mặt lại rạng rỡ hẳn lên, đón lấy bát trà rồi uống cạn.

Ngồi dưới tán cây uống xong một bát trà, Quý Thanh Nguyệt lập tức cảm thấy khoan khoái hẳn. Nhớ đến Viên Minh đã miệt mài học hành suốt cả buổi chiều, y lại múc thêm một bát trà mang đi.

Viên Minh đặt bút xuống, xoay xoay cổ tay đã tê mỏi. Lúc này, cánh cửa khe khẽ mở ra, một đôi mắt to tròn xuất hiện trong khoảng hở.