Ông chủ bưng mì lên, thấy hành động của Viên Minh thì cười nói:
"Phu phu nhà các vị tình cảm thật tốt. Ta bán hàng bao năm, lần đầu tiên thấy nam nhân chu đáo với người nhà như vậy đấy."
Quý Thanh Nguyệt cũng cười theo, khen ông chủ thật tinh mắt.
Quán mì này đã mở nhiều năm, hương vị rất ngon, hai người ăn đều thấy hài lòng.
Ăn xong, họ rời quán đi chợ mua thức ăn.
Viên Minh mang theo không nhiều tiền, chỉ đủ mua một cái đầu heo rẻ nhất, giá năm mươi văn. Quý Thanh Nguyệt đứng bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Viên Minh bật cười:
"Ta đảm bảo em sẽ thích ăn cho mà xem."
Quý Thanh Nguyệt không nói gì. Thứ này sao mà ngon được chứ? Nhưng y không muốn làm Viên Minh mất hứng, lại thầm nhủ, đợi khi Viên Minh nấu xong, nhất định sẽ cố gắng ăn hết một bát lớn.
Sau khi mua xong thức ăn, cũng đến giờ hẹn quay về với Dương Đào. Vội vã chạy đến cổng trấn, thấy xe bò của Dương Đào đã đợi sẵn ở đó.
Viên Minh vẫy tay chào hắn ta, đặt mấy thứ vừa mua lên xe rồi nói: “Hôm nay đa tạ Dương huynh đệ, ta cố ý ra chợ mua thịt, tối nay cùng đến nhà ta ăn cơm đi.”
Dương Đào thoáng ngẩn người. Trước đây, Viên Minh không hề như vậy. Hai nhà vốn là hàng xóm, Tào Vi thường sang nhà hắn ta chơi, nhưng Viên Minh lại luôn hờ hững với bọn họ. Mẹ hắn ta từng nói, người đọc sách đều như vậy, thanh cao và kiêu ngạo, dù có gặp cũng chỉ khách sáo chào hỏi một câu rồi thôi, không có chuyện kết giao sâu xa.
Quen biết đã hơn mười năm, đây là lần đầu tiên Viên Minh khách sáo với hắn ta như vậy. Dương Đào vừa thấy vinh hạnh vừa có chút bối rối, không biết nên phản ứng thế nào, luống cuống nói: “Thuận đường thôi, cũng không tính là giúp đỡ gì đặc biệt, ăn cơm thì thôi đi, hôm qua ta vừa dự tiệc ở nhà huynh rồi.”
“Sao có thể giống nhau được? Ta nhớ Dương huynh đệ thích nhất là ăn lòng heo, tối nay đến nhà ta nếm thử tay nghề của ta đi.”
Dương Đào nuốt nước bọt, vừa nghe đến ba chữ “lòng heo” liền không biết từ chối thế nào. Hắn ta vốn thích ăn đậm vị, đặc biệt là những món này, nhưng mẹ hắn ta lại ghét bẩn nên chẳng bao giờ làm, người khác cũng không thích, một năm may mắn lắm mới được ăn một bữa.
Viên Minh khẽ nhếch môi cười, vỗ vai hắn ta: “Vậy cứ quyết định vậy đi.”
Nói xong liền cùng Quý Thanh Nguyệt lên xe bò.
“Ê, được thôi!” Dương Đào gãi đầu, cười tít mắt.
Xe bò lắc lư gần một canh giờ mới về đến nhà. Tào Vi suýt chút nữa lo phát điên, nghe nói con trai không sao, còn hạ sốt rồi, lúc này mới yên tâm được.
Nghỉ ngơi một lát, Viên Minh liền vào thư phòng.
Những năm làm quan, hắn chưa từng chính thức thu nhận học trò, nhưng lại giúp không ít tiến sĩ sửa bài luận. Giờ cầm lại sách ôn thi Hương, hắn gần như có thể đọc thuộc lòng. Chưa đầy một canh giờ, hắn đã xem xong cả quyển sách dày.
Xoa nhẹ khóe mắt có chút mỏi, Viên Minh đứng dậy đi ra bên cửa sổ, liền trông thấy Tào Vi và Quý Thanh Nguyệt đang ngồi xổm trong vườn rau, dường như đang gieo hạt giống.
Nhà họ chẳng có nhiều đất, chỉ có một mẫu ruộng nước và một mẫu đất khô, nhưng một mình Tào Vi không thể lo xuể, nên đều đem cho thuê. Tiền thuê mỗi năm chỉ đủ hai mẹ con ăn uống. Còn chi phí học hành của Viên Minh đều dựa vào việc Tào Vi thêu thùa, mà nghề thêu kiếm được bao nhiêu chứ? Tào Vi suýt mù cả mắt cũng khó mà gánh nổi học phí đắt đỏ.