Sáng hôm sau,
Liễu Mộc Phong dậy từ rất sớm. Sau khi thức dậy, hắn gấp gọn chăn đệm trải dưới đất rồi rón rén bước tới sau bình phong, lặng lẽ xem xét tình trạng người đang nằm trên giường.
Phát hiện đối phương vẫn còn say giấc, hắn cúi xuống kéo chăn cẩn thận hơn một chút rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, không gây ra tiếng động nào.
Khi nghe tiếng cửa phòng khẽ đóng lại, người trên giường chậm rãi mở mắt. Ánh mắt liếc xuống tấm chăn được kéo ngay ngắn trên người mình, trong lòng y dâng lên một cảm giác ấm áp khó hiểu. Một nụ cười nhẹ nhàng thoáng hiện nơi khóe môi, dịu dàng tựa ánh ban mai.
Liễu Mộc Phong, sau khi đơn giản rửa mặt chải đầu, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Đợi đến khi bữa ăn được dọn gọn gàng trên bàn, hắn lại bước vào phòng, lần nữa đến sau bình phong.
“Ê, dậy đi, tiểu heo lười. Đến ăn sáng nào.”
Nghe thấy tiếng của Liễu Mộc Phong, người trên giường mở mắt, không mấy vui vẻ nhìn hắn:
“Ta không phải là tiểu heo lười. Ta tên là Giang Húc. Sông nước hồ hải ‘Giang’, mặt trời mọc ở phương đông ‘Húc’!”
“Giang… Giang Húc?”
Nghe cái tên đó, sắc mặt Liễu Mộc Phong lập tức thay đổi. Lúc trắng bệch, lúc xanh mét, biểu cảm phức tạp không thể tả.
Giang Húc? Đại vai ác Giang Húc? Ta không ngờ lại gặp được nhân vật đại vai ác trong sách này!
Ý nghĩ quay cuồng trong đầu, Liễu Mộc Phong đột nhiên nhớ tới chi tiết đã từng đọc: Chấn Bắc Lục Hùng, chẳng phải là bị đại vai ác này gi·ết sạch hay sao? Đáng giận thật, sao ta lại bỏ qua chi tiết quan trọng như vậy?
Giang Húc... Nhân vật phản diện số một trong sách. Từ nhỏ lớn lên cùng nam chính, là thanh mai trúc mã, thâm tình đến mức không thể tả. Nhưng nam chính không thích song nhi, cũng không thích Giang Húc.
Theo nội dung sách, Giang Húc từ nhỏ đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, tính cách lạnh lùng, cô độc, không hòa hợp với ai. Chính vì vậy, y có quan hệ rất tệ với sáu người vợ của nam chính. Cuối cùng, mối tình đơn phương tuyệt vọng đó biến thành hận thù.
Bị tình yêu đẩy vào đường cùng, Giang Húc trở thành đối thủ của nam chính, và kết cục... là bị nam chính cùng sáu người vợ của hắn liên thủ gϊếŧ chết.
“Ngươi... ngươi biết ta?” Nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Liễu Mộc Phong, Giang Húc hồ nghi lên tiếng hỏi.
“Không, không biết!” Liễu Mộc Phong lập tức lắc đầu phủ nhận, vẻ mặt đầy căng thẳng. Hắn biết quá nhiều về người này, nhưng nếu nói ra, có lẽ đại vai ác trước mặt sẽ không ngần ngại mà gϊếŧ hắn ngay lập tức vì cái miệng “quạ đen” của mình.
Nghe câu trả lời, Giang Húc khẽ hừ lạnh, đôi mắt ánh lên vẻ không vui:
“Rõ ràng là biết, cớ gì phải giả vờ không biết? Chuyện của ta, ở Gia Lan Thành, ai mà chẳng nghe qua. Ngươi biết thêm cũng chẳng là gì cả!”
Nói đến đây, trong lòng Giang Húc lại dấy lên chút bực bội. Người này rõ ràng để lộ bộ dáng ‘biết tuốt’, vậy mà còn chối quanh co. Đúng là kẻ dối trá.
Nghe lời này, Liễu Mộc Phong thoáng ngẩn người. Gia Lan Thành ai cũng biết? Hắn nhanh chóng nhớ lại các sự kiện trong sách. Nếu vậy, việc "G*iết Chấn Bắc Lục Hùng" chắc hẳn đã xảy ra khi Giang Húc mới 13 tuổi. Nhưng chuyện mà ai cũng biết được nhắc đến đây, có lẽ lại là việc Giang Húc bị trục xuất khỏi gia tộc.
Nói đến chuyện này, không thể không thừa nhận số phận Giang Húc đúng là đáng thương.
Giang Húc có một gia đình phức tạp. Ông nội y có hai người con trai: phụ thân của Giang Húc là con thứ, nhưng đã mất từ khi còn trẻ, để lại Giang Húc mồ côi, trở thành "độc đinh" duy nhất. Trong khi đó, đại bá của y có một trai một gái. Đại đường tỷ của Giang Húc đã đính hôn với một nam nhân thuộc đại gia tộc, nhưng kẻ này lại là một tên hỗn đản.
Khi hắn thấy Giang Húc có dung mạo đẹp, hắn liền giở trò đùa giỡn, nhưng bị Giang Húc đánh cho một trận thê thảm. Không cam chịu, tên khốn kia còn vu khống rằng Giang Húc dụ dỗ hắn. Kết quả, đại bá và đại đường tỷ của y không phân biệt đúng sai, trực tiếp đuổi Giang Húc ra khỏi gia tộc.
Tính toán thời gian, chuyện này hẳn là xảy ra khoảng ba tháng trước.
Tuy nhiên, theo nội dung gốc trong sách, sau khi gϊếŧ Chấn Bắc Lục Hùng, Giang Húc bị trọng thương và đến tìm nam chính để được cứu giúp. Nam chính chính là người đã thu nhận Giang Húc vào lúc đó.
Nhưng bây giờ thì sao? Giang Húc không đi tìm nam chính mà lại tìm đến mình, tất cả chỉ vì năm chiếc nhẫn không gian. Hoặc có lẽ, đây chính là hiệu ứng cánh bướm?
“Kỳ thật, ta và ngươi giống nhau, cũng là bị gia tộc đuổi ra.” Liễu Mộc Phong thở dài, ánh mắt thoáng chút u buồn. Hắn muốn để Giang Húc hiểu rằng, hắn không hề khinh thường y. Trên thực tế, chuyện Giang Húc bị gia tộc ruồng bỏ, hắn chưa từng nghĩ đó là lỗi của y.
Nghe vậy, Giang Húc thoáng ngẩn người, không khỏi hỏi:
“Vì... vì sao lại vậy?”
“Ta là Ngũ linh căn. Cha mẹ ta mất từ khi ta mới năm tuổi. Không có hậu thuẫn, tư chất lại kém, cuối cùng bị đại bá đẩy xuống thôn này, trồng trọt sống qua ngày.” Nói đến đây, Liễu Mộc Phong cười nhạt, ánh mắt ánh lên chút mất mát.
“Ngươi... ngươi là người gia tộc nào?”
“Liễu gia ở Song Dương trấn. Không phải đại gia tộc gì, chỉ là một tam lưu gia tộc, không thể nào so được với Giang gia trước đây của ngươi.” Liễu Mộc Phong giải thích. Gia Lan Thành là một thành lớn, nơi đó thành chủ là cao thủ cấp Linh Vương, còn Song Dương trấn chỉ là một thị trấn tam lưu nhỏ bé, thành chủ cũng chỉ ở cảnh giới Linh Sư. Sự chênh lệch giữa hai nơi tựa như trời với vực, gia tộc của hai nơi cũng vì thế mà khác biệt một trời một vực.
Nghe những lời này, Giang Húc hừ lạnh, khóe môi nhếch lên đầy chua chát:
“Cũng chẳng khác gì nhau, đều là chướng khí mù mịt.” Đại gia tộc thì sao? Tiểu gia tộc lại thế nào? Thiên hạ này, quạ đen đều như nhau, đều đen cả.
“Cũng đúng.” Liễu Mộc Phong gật đầu tán đồng.
“Tư chất kém không phải là lỗi của ngươi, bọn họ không nên đối xử như vậy với ngươi.” Ánh mắt Giang Húc thoáng trầm xuống, trong giọng nói mang theo chút bất bình. Hắn cảm thấy gia tộc của Liễu Mộc Phong quá đáng, vì tiết kiệm tài nguyên mà ruồng bỏ một người không cha không mẹ, chỉ vì người đó có tư chất kém.
Nhìn Giang Húc đang lên tiếng bênh vực mình, Liễu Mộc Phong nở một nụ cười nhẹ:
“Ngươi có nhận ra không, chúng ta thật ra rất giống nhau?”
Giang Húc thoáng sững lại, sau đó gật đầu:
“Đúng vậy, rất giống.” Đều là những đứa trẻ không cha không mẹ, đều xui xẻo bị gia tộc vứt bỏ như món đồ không giá trị.
“Thôi, đừng nhắc những chuyện không vui nữa. Nào, ta đỡ ngươi dậy, đi ăn sáng thôi!” Nói xong, Liễu Mộc Phong cúi người, nhẹ nhàng đỡ Giang Húc từ trên giường ngồi dậy.
Khi ngồi thẳng người trên giường, nhìn Liễu Mộc Phong đang cúi người giúp mình đi giày, ánh mắt Giang Húc thoáng dao động. Y siết chặt nắm tay, như gom đủ dũng khí, khẽ nói:
“Cảm... cảm ơn.”
“Hửm?” Liễu Mộc Phong ngẩng đầu, đôi mắt đầy vẻ nghi hoặc nhìn về phía đối phương, như muốn chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.
Bắt gặp ánh mắt của Liễu Mộc Phong, Giang Húc lập tức quay mặt đi, tránh né ánh nhìn ấy, trông có chút không tự nhiên.
“Ngươi ngồi đây chờ ta một chút. Ta đi lấy khăn cho ngươi lau tay, lau mặt. Xong rồi chúng ta sẽ ăn cơm!” Liễu Mộc Phong dịu giọng nói, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng Liễu Mộc Phong vừa đi khỏi, Giang Húc chống tay lên giường, chậm rãi đứng dậy. Một tay y ôm bụng che lại vết thương, bước từng bước nặng nề về phía cửa phòng.
“Ngươi định làm gì?” Liễu Mộc Phong vừa quay lại đã thấy Giang Húc đứng ở cửa, loạng choạng định bước ra ngoài. Hắn vội vàng đi tới, đỡ lấy y.
“Ta… ta…” Giang Húc cúi đầu, vẻ mặt đầy ngượng ngùng, không nói nên lời.
“Muốn đi vệ sinh phải không?” Nhìn vẻ bối rối của Giang Húc, Liễu Mộc Phong lập tức đoán được lý do.
“Ừm!” Giang Húc đỏ bừng mặt, khẽ gật đầu, không dám nhìn thẳng.
“Được rồi, ta đỡ ngươi đi. Cứ chậm rãi thôi, không cần vội.” Liễu Mộc Phong nhẹ nhàng đặt khăn xuống chậu rửa mặt, sau đó đỡ lấy Giang Húc, dìu y ra ngoài.
Suốt đường đi, Giang Húc cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên nhìn người bên cạnh. Cả người y toát ra sự ngượng ngùng.
“Ngươi không cần phải đi xa, ngay ở đây là được. Ta sẽ đứng đợi bên kia.” Đưa Giang Húc đến một góc khuất, Liễu Mộc Phong nhẹ nhàng nói, không quên dặn dò.
“Được…” Giang Húc lí nhí đáp, giọng nói nhỏ đến mức khó nghe.
Liễu Mộc Phong mỉm cười, xoay người rời đi. Trong lòng hắn thầm nghĩ: Đây là đại vai ác tàn bạo máu lạnh mà sách miêu tả sao? Hắn không thấy được sự tàn bạo nào, chỉ thấy một người vừa đáng yêu lại vừa xuất trần. Nếu có lỗi, thì chỉ trách nam chính không biết quý trọng, ép một người như vậy đến mức phát điên. Không, thực ra phải nói, một kẻ như nam chính – vừa phong lưu vừa thích chinh phục – vốn không xứng đáng với người như Giang Húc. Một con người vừa thanh tao, vừa kiêu hãnh, lại vừa đáng yêu như vậy, thật sự không thuộc về nam chính!
“Liễu Mộc Phong…”
Nghe thấy tiếng gọi nhỏ từ sau lưng, Liễu Mộc Phong lập tức hoàn hồn, quay người lại, bước nhanh đến đỡ Giang Húc trở về phòng.
Sau khi ngồi xuống ghế, Giang Húc nhận lấy chiếc khăn từ tay Liễu Mộc Phong, lau mặt và tay. Ánh mắt y khẽ liếc về phía bàn ăn đầy ắp đồ ăn, không khỏi kinh ngạc.
“Ta không biết ngươi thích ăn gì, nên làm theo khẩu vị của ta. Nếu không hợp, cứ nói với ta. Ta sẽ nấu món khác ngươi thích.” Liễu Mộc Phong mỉm cười, cầm bát đũa đưa đến trước mặt Giang Húc.
“Không cần đâu, thế này là được rồi. Rất ngon.” Giang Húc cúi đầu, uống một ngụm cháo, không khỏi thầm khen ngợi. Từ tối hôm qua khi ăn cơm của Liễu Mộc Phong, y đã cảm nhận được tay nghề nấu nướng không tầm thường. Hôm nay, ăn bát cháo này lại càng khẳng định điều đó.
“Ngươi đừng chỉ ăn cháo, ăn thêm chút rau xanh. Ăn nhiều một chút, thương thế mới mau lành.” Nói rồi, Liễu Mộc Phong gắp một ít đồ ăn đặt vào bát của Giang Húc.
“Được.” Giang Húc gật đầu, ngoan ngoãn ăn đồ ăn mà Liễu Mộc Phong gắp cho mình. Dáng vẻ y nhỏ nhẹ, như một con thú nhỏ đang tập làm quen với thế giới bên ngoài.
Sau khi ăn xong, Liễu Mộc Phong lại đỡ Giang Húc nằm trở lại giường. “Ngươi nên nằm nghỉ ngơi thêm vài ngày. Chờ vết thương lành hẳn rồi hẵng đi lại. Giờ ta phải ra linh điền tưới nước. Ta để bô ở cạnh giường, ngươi cần gì cứ dùng, không cần đi xa. Ta sẽ về nhanh thôi.”
“Ta không sao. Ngươi cứ đi đi.” Ánh mắt Giang Húc lướt qua chiếc bô đặt bên giường, mặt y lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.
“Được, nghỉ ngơi cho tốt. Trưa về ta sẽ nấu món ngon cho ngươi ăn, chiều giúp ngươi thay thuốc. Có lẽ ngày mai ngươi sẽ đỡ hơn nhiều.” Liễu Mộc Phong mỉm cười, dặn dò xong liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn khuất dần, Giang Húc ngẩng đầu, trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác mất mát khó hiểu.