Ánh đèn neon từ biển hiệu đường phố hắt xuống, phản chiếu lên mặt đường ướt mưa.
Nam sinh đứng yên chưa đầy ba mươi giây, sau đó dửng dưng thu lại ánh mắt, quay đầu rời đi bình tĩnh như lúc đến.
Bóng dáng hắn hòa vào màn mưa, không hề ngoảnh lại.
Trong thế giới này, ngoài tiếng mưa rơi, không còn gì khác.
Diệp Giác sững sờ:
"Kỷ Dực… bỏ đi rồi?"
Hệ thống còn sốc hơn cậu: [Kỷ Dực thực sự bỏ đi sao?!]
Diệp Giác hoài nghi sâu sắc: "Cậu chắc chắn là hai người này sẽ yêu nhau à?"
Hệ thống ngập tràn đau thương: [Tôi chắc chắn.]
Diệp Giác chỉ tay: "Nhưng mà cái kiểu này, hắn có thể cưới vợ được không?"
Hệ thống câm nín: [……]
"Đặt vào góc nhìn của độc giả mà nói, hắn có thể bị kết án "tù chung thân độc thân" rồi đấy!"
Hệ thống há miệng, nhưng không nói gì: [……]
"Này, sao không trả lời nữa?"
[Trước… trước…]
"Cứ nói đi."
Hệ thống khóc không thành tiếng: [Trước tiên, cứu Bùi Hành đã.]
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Con hẻm này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, khắp nơi toàn là ổ gà ổ voi, giẫm xuống liền bắn tung bùn đất cao đến tận bắp chân.
Diệp Giác siết chặt ống tiêm chứa thuốc ức chế, một loại cậu mới tiện tay mua từ cửa hàng tiện lợi.
Thời đại này, ngoài thuốc ức chế mạnh cần bán trong nhà thuốc, thì loại nhẹ hơn có thể dễ dàng tìm thấy ở bất kỳ đâu, rất thuận tiện cho mọi người sử dụng.
Hẻm sâu hun hút, đường ngoằn ngoèo chằng chịt.
Càng đi vào, tiếng thở dốc kìm nén càng rõ ràng.
Cậu mở chế độ nhìn ban đêm, cuối cùng cũng nhìn thấy Bùi Hành.
Hẻm nhỏ ẩm ướt, tăm tối.
Bên cạnh là khu công trường bỏ hoang, mùi bùn đất xộc vào mũi.
Alpha cao ngạo, lạnh lùng mọi khi giờ đang ngồi bệt trên mặt đất đầy nước đọng, tựa lưng vào bức tường ẩm ướt.
Cây dù bị ném sang một bên.
Bộ đồng phục tinh tươm, ngay ngắn đã bị ướt sũng.
Cúc áo sơ mi cũng bị tháo hai chiếc, để lộ một phần xương quai xanh tinh xảo.
Hắn ngẩng đầu, hầu kết khẽ trượt, rõ ràng đang chịu đựng cơn dày vò dữ dội, ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Nhưng ngay cả khi đang bị kỳ mẫn cảm hành hạ, Bùi Hành vẫn cảnh giác cực độ.
Chỉ trong tích tắc, hắn đã nhận ra có người tiến vào.
Hắn lập tức quay đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào kẻ xâm nhập.
Ánh mắt đó tựa như vực sâu không đáy, tỏa ra luồng khí rét buốt, như dã thú hoang dại đang bị dồn ép đến bước đường cùng.
Trong màn đêm tĩnh mịch, không khí lập tức căng thẳng.
Bầu không khí như sắp nổ tung bất cứ lúc nào.
Lông gáy Diệp Giác dựng đứng, theo bản năng lùi lại một bước.
Trước mặt cậu, Alpha không lộ rõ cảm xúc, chỉ lạnh lùng quan sát.
Bỗng nhiên, hắn mở miệng, giọng điệu cứng rắn mang theo mệnh lệnh: "Lại đây."
Lời nói chỉ hai chữ, nhưng đầy mùi nguy hiểm.
Diệp Giác bất động.
"Lại đây."
Bùi Hành lặp lại.
Lần này, trong giọng hắn rõ ràng có thêm sự mất kiên nhẫn.
Alpha chống một tay lên tường, ánh mắt quét từ dưới lên, có vẻ không định chờ Diệp Giác tự bước đến, mà muốn tự mình hành động trước.
Người ta vẫn nói, Alpha trong kỳ mẫn cảm là những kẻ mất lý trí, ý thức lãnh thổ cực kỳ mạnh.
Nếu có người lạ bất ngờ tiếp cận, bộ não hỗn loạn của họ sẽ tự động hiểu đó là một hành vi kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Mà cách duy nhất để đối phó với kẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ chính là, đánh nhau.
Khoan đã, Bùi Hành định đánh nhau với mình á?!
Dòng suy nghĩ lóe qua, não Diệp Giác lập tức tỉnh táo.
Với cái thân hình gầy nhẳng của cậu, chỉ e rằng còn không đủ để hắn nhét kẽ răng!
Thấy Bùi Hành sắp đứng lên, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Giác lập tức giơ tay, lộ ra ống tiêm chứa thuốc ức chế Alpha, nhanh chóng giải thích:
"Tôi phát hiện có Alpha bước vào kỳ mẫn cảm, đây là thuốc ức chế. Cậu yên tâm, tiêm xong tôi đi ngay!"
Bùi Hành hơi khựng lại, đôi mắt nâng lên, giọng khàn đặc:
"Thuốc ức chế?"
"Đúng!"
Thấy khí thế hắn không còn đáng sợ như vừa rồi, Diệp Giác lập tức thừa thắng xông lên:
"Nếu cậu không yên tâm, tự mình tiêm cũng được!"
Alpha trầm mặc.
Hắn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát Diệp Giác.
Một lúc lâu sau, dưới ánh mắt căng thẳng của cậu, hắn hừ nhẹ, có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Ý tứ quá rõ ràng, tự cậu tiêm đi.
Diệp Giác thở phào, bước đến thật cẩn trọng.
Nhưng càng đến gần, cậu càng cảm thấy bất an.
Khi còn cách một bước, cậu dừng chân, do dự nói:
"Cậu đưa tay ra đi, tôi tiêm ngay đây."
Vừa nói, cậu vừa xé mở bao thuốc ức chế.
Theo bản năng của một loài ăn cỏ, dù bình thường Bùi Hành có tỏ ra lạnh lùng cao quý cỡ nào, nhưng trong xương cốt, Diệp Giác vẫn cực kỳ e dè hắn.
So với Kỷ Dực, ít nhất còn có thể nhìn ra cảm xúc, thì loại người mặt lạnh như tiền, không gợn sóng trước bất kỳ tình huống nào như Bùi Hành nguy hiểm hơn rất nhiều.
Đặc biệt là khi hắn còn đang trong kỳ mẫn cảm!
Lỡ hắn mất kiểm soát, thực sự nhào đến đánh cậu một trận thì sao?!
Chưa kịp nghĩ xong, Diệp Giác đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Hình như… trên mặt Bùi Hành vừa thoáng hiện chút u ám?
Cậu chưa kịp nhìn kỹ, Alpha đã đưa tay ra.
Thuốc ức chế loại tiện lợi hay còn gọi là thuốc ức chế "kẻ ngốc". Chỉ cần đọc hướng dẫn một lần là ai cũng có thể tự tiêm được.
Diệp Giác cẩn thận mở miếng cồn, khử trùng, từng giọt dung dịch trong suốt dần dần chảy vào cơ thể Alpha.
Trong màn đêm yên tĩnh, cậu không dám phân tâm, dù có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, cậu vẫn cố thu mình lại, thầm cầu nguyện rằng chiếc mũ của áo mưa đủ để che chắn gương mặt mình.
Tiêm xong.
Nhiệm vụ hoàn thành!
Bùi Hành chậm rãi mở mắt: "Xong rồi?"
Diệp Giác gật đầu như giã tỏi: "Xong rồi!"
Cậu cẩn thận dọn sạch rác, nhét giấy lau và ống tiêm rỗng vào túi, nhìn thấy Bùi Hành nhắm mắt tựa vào góc tường, dường như đang nghỉ ngơi.
Cậu quyết định, chuồn ngay không nói một lời!
Nhưng mới đi được hai bước, vạt áo bất ngờ bị một lực mạnh túm chặt.
Trong tiếng mưa lộp bộp, cậu không kịp đề phòng, suýt nữa ngã sấp mặt.
Vội vàng quay đầu, cậu đυ.ng ngay phải ánh mắt của Bùi Hành.
Thuốc ức chế có tác dụng an thần.
Nhưng dù mắt hắn đã hiện rõ tơ máu, thần trí có phần mơ hồ, Bùi Hành vẫn siết chặt áo cậu, giọng nói khàn khàn, nặng nề: "… Đi đâu?"