Nơi này là chung cư mà Thẩm Thanh Lam thuê, an ninh vẫn là khá đảm bảo. Chu ca tuy là người đại diện của hắn, nhưng kể cả là Chu ca hay hắn đều không có công ty chủ quản, thành ra hai người chính là kiểu nghệ sĩ tự do điển hình.
Dù là người nổi tiếng hay người đại diện, cứ phải ký kết hợp đồng với công ty lớn thì mới có nhiều cơ hội được, rốt cuộc tài nguyên đều nằm trong tay mấy ông lớn, ngay cả cơ hội xã giao làm quen mở rộng mối quan hệ cũng là công ty lớn lợi hại hơn nhiều.
Nhưng mà Thẩm Thanh Lam lại không dám, vì hắn không hiểu hợp đồng, cũng không nắm rõ luật pháp, chie biết một ít thường thức cơ bản. Đặc biệt là công ty lớn bây giờ căn bản không thiếu người, nếu hắn không có hiểu biết gì đã tuỳ tiện đâm đầu vào thì cũng quá mạo hiểm.
Nếu làm không tốt có khi tiền cũng không kiếm được mà ngược lại còn bồi thường đến cả cái quần cộc cũng không còn, không chừng còn thiếu một đống nợ.
Trước mắt mà nói, toàn bộ giới giải trí cũng chỉ có bằng đó ông lớn, bọn họ thống trị ngành giải trí nhiều năm, cũng đã bồi dưỡng ra Nhất ca Nhất tỷ của riêng mình.
Ví dụ như nói đến người mà hắn đi nhờ xe ngày hôm nay, Giang Hành, y chính là Nhất ca của công ty giải trí truyền thông Cực Quang, năm nay mới ba mươi tuổi đã là Ảnh Đế cầm mấy cúp lận.
Kỳ thật chuyện hôm nay cũng có chút xấu hổ, bởi vì hắn và Giang Hành đã từng chụp chung một bộ điện ảnh, chẳng qua Giang Hành là vai chính, hắn chỉ là vai phụ tép riu... Thẩm Thanh Lam nhận thức Giang Hành, nhưng nhìn biểu hiện của đối phương, hiển nhiên là không nhớ hắn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Lam nhịn không được thở dài.
Người như hắn vậy, cho dù may mắn ký được với công ty lớn, lại may mắn được phân cho một người đại diện không tồi, may mắn hơn nữa, ký hợp đồng công bằng không bị hố, thì kết cục cũng chỉ là đi làm lá xanh làm nền cho người ta thôi.
Đương nhiên, muốn làm "lá" cũng không phải dễ, dù sao có bao nhiêu là người muốn tranh đoạt vỡ đầu cũng chẳng tới lượt đâu.
Nếu đã thế thì hắn thà làm nghệ sĩ tự do, làm đến đâu hưởng đến đó, không cần bị ai ra lệnh.
Chỉ là đơn thương độc mã, không có chỗ dựa, chắc chắn sẽ bị người khác coi khinh. Đây là giới giải trí, cái ngành mà mức độ cạnh tranh còn khốc liệt hơn môi trường công sở mấy lần. Biết nhìn sắc mặt người khác là yếu tố cơ bản để mà tồn tại.