Quy Dã

Chương 23

Sau đó, Ngụy Chí tag @Thẩm Thanh Đường, nói sẽ nhắn tin riêng để bàn bạc kỹ hơn. Nếu online không tiện, có thể gặp mặt trực tiếp, thời gian của cậu ta khá linh hoạt.

Tống Nguyên nhìn chằm chằm vào tin nhắn trong nhóm, buồn cười nói: “Ai bảo con trai khoa học kỹ thuật thì thành thật? Nhìn tên này xem, tám trăm lòng riêng. Nhắn tin riêng còn chưa đủ, lại còn đòi gặp mặt?”

Thủ đoạn này quá non tay, Tống Nguyên khịt mũi xem thường.

Trước kia sao mình không học khoa máy tính nhỉ?

Còn chưa dứt lời, thông báo trong nhóm nhảy ra một tin nhắn mới.

[ Hứa Kim Dã ]: Nếu đã là bài tập nhóm, có vấn đề gì thì cứ nói trong nhóm. Để một mình cậu gánh vác vấn đề to lớn này, tôi không đành lòng.

[ Hứa Kim Dã ]: Dù sao, đυ.c nước béo cò lấy tín chỉ không phải phong cách của tôi.

[ Hứa Kim Dã ]: Bạn học Thẩm thấy thế nào?

Thẩm Thanh Đường cau mày, ngón tay dừng lại trên màn hình điện thoại. Cô đột nhiên không biết nên trả lời câu hỏi của Hứa Kim Dã thế nào. Sau một thoáng do dự, cô gõ chữ, đáp lại tin nhắn đầu tiên.

[ Thẩm Thanh Đường ]: Ừ, gửi trong nhóm nhé, mọi người nhìn thấy có thể cùng nhau thảo luận.

[ Ngụy Chí ]: Được được được, tôi chỉ lo tin nhắn trong nhóm quá nhiều sẽ làm phiền mọi người. Nếu đã vậy, tôi nghĩ ra cái gì sẽ gửi vào nhóm.

“…”

Tống Nguyên khẽ chậc một tiếng, kết quả này nhìn chung khiến người khác vui vẻ, nhưng cậu ta vẫn không nhịn được muốn trêu Hứa đại gia một câu. Cậu ta lập tức lên tiếng, bắt đầu trêu chọc:

“Ồ, đυ.c nước béo cò lấy tín chỉ không phải phong cách của tôi? Anh à, sợ là anh quên rồi, mấy môn tự chọn của học kỳ một, anh mà đến lớp được hai tiết đã là kỳ tích rồi.”

Nói xong, Tống Nguyên còn giơ hai ngón tay làm động tác hình chữ V, vẻ mặt đầy ẩn ý:

“Môn này anh đã đạt KPI rồi đấy.”

Hứa Kim Dã khẽ cười, đôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Tống Nguyên cũng cười theo.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu ta lập tức cứng đờ người.

Hứa Kim Dã thong thả nói: “Thật ra thì… không muốn sống nữa có thể nói thẳng.”

Tống Nguyên: “…”

— Tan học —

Ngụy Chí từ phía sau bước đến, đi dọc lối đi giữa các hàng ghế, đến gần chỗ Thẩm Thanh Đường rồi khựng lại.

Cậu ta có chút bối rối, vành tai đỏ bừng. Sau một thoáng ngập ngừng, cậu ta thấp giọng nói về suy nghĩ của mình liên quan đến bài tập nhóm. Cậu ta còn đặc biệt nhấn mạnh mình có nhiều thời gian, nếu có vấn đề gì cần hỗ trợ, chỉ cần nói một tiếng, cậu ta rất vui khi được “cống hiến” cho nhóm.

Tưởng Thanh nhìn bộ dạng lúng túng của cậu ta, cố nén cười. Cái gì mà “cống hiến” cho nhóm chứ? Rõ ràng là vì nữ thần mà “cống hiến” thì có!

Thẩm Thanh Đường luôn có thói quen nhìn thẳng vào mắt người đối diện khi lắng nghe. Cô kiên nhẫn nghe Ngụy Chí nói hết, sau đó khẽ gật đầu, mỉm cười:

“Được, tôi nhớ rồi.”

Trong nháy mắt, mặt Ngụy Chí càng đỏ bừng, cậu ta luống cuống gãi đầu, lắp bắp nói lần sau gặp lại rồi vội vàng chạy đi mất.

Tưởng Thanh nhìn theo bóng lưng cậu ta, cười khẽ: “Thiếu niên thuần khiết.”

Tống Nguyên thì ngược lại, cậu ta tức đến nghiến răng, lẩm bẩm trong miệng:

“Kẻ mưu mô.”