Khoảng cách đủ gần để nghe rõ những câu chuyện phiếm của bọn họ - đua xe, giải đấu, bảng xếp hạng. Một thế giới hoàn toàn xa lạ với cô.
Chỉ loáng thoáng nghe được có người nhắc đến bảng xếp hạng, hình như Hứa Kim Dã đang đứng đầu.
“Anh Dã giỏi quá, nếu thật sự giành quán quân có thể chở em đi một vòng không? Lúc đó em có thể mạnh miệng khoe với mọi người: Tôi từng ngồi xe của quán quân.”
“Cậu cút đi giùm.”
Tống Nguyên bật cười: “Chiếc xe bảo bối của anh ấy là xe gì chứ, còn quý báu hơn cả vợ, ghế sau chưa từng có ai được ngồi đâu.”
Cậu ta còn nhớ lần đầu tiên thấy Hứa Kim Dã là khi nhập học năm nhất. Khi ấy, tiếng động cơ xe gầm rú vang lên, khuấy động cả không khí oi bức của mùa hè.
Một chiếc mô tô đỏ rực lướt qua, để lại một làn gió mạnh đến mức khiến tóc Tống Nguyên bay tán loạn. Cậu ta đứng ngẩn ngơ, đưa tay vuốt lại tóc, trong lòng cảm thán: Ngầu chết mẹ!
Chưa kịp hỏi xem ai mà phong cách đến thế, khi đẩy cửa ký túc xá, cậu ta liền thấy một chiếc mũ bảo hiểm đỏ rực đặt trên bàn. Ngay lúc đó, Hứa Kim Dã bước từ nhà vệ sinh ra, khóe mắt hơi nhướng lên: “Ồ, bạn cùng phòng.”
Sau khi chung phòng, Tống Nguyên mới phát hiện “vua ngầu lòi” này thật ra lại rất dễ ở chung. Sau lần đó, cậu ta không ít lần năn nỉ Hứa Kim Dã chở mình một đoạn, nhưng lần nào cũng bị từ chối.
Lý do: “Tôi không chở đàn ông.”
Sau này Tống Nguyên theo dõi mới phát hiện, căn bản Hứa Kim Dã cũng chẳng chở phụ nữ, tóm lại là ghế sau xe anh ta chưa từng có ai ngồi.
“Được rồi, không làm bóng đèn nữa.”
Hứa Kim Dã gõ nhẹ lên mặt bàn: “Đến giờ lên lớp, giải tán.”
Mấy nam sinh vây quanh anh mới tản ra, có bốn người trực tiếp rời khỏi phòng học, họ vốn dĩ không phải sinh viên lớp này.
Thẩm Thanh Đường lấy sách ra, lật từng trang, cầm bút theo thói quen, nhưng đầu bút dừng trên giấy quá lâu, mực lan ra thành một vệt nhòe.
Tưởng Thanh chống cằm nhìn cô: “Đường Đường, cậu nghiêm túc quá, tớ thật sự khâm phục cậu. Loại thời gian lẻ tẻ này mà cậu cũng có thể tận dụng triệt để.”
Đây chính là minh chứng cho câu “càng xuất sắc càng nỗ lực”, đột nhiên Tưởng Thanh cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Thẩm Thanh Đường khẽ cười.
Chỉ có cô mới biết, một chữ trên trang sách, cô cũng chẳng lọt mắt được chữ nào.
Tiếng chuông vang lên, giảng viên xách cặp tài liệu bước vào lớp.
Lúc tan học, thầy giao bài tập nhóm. Vì môn tự chọn này là “Giám định và Thưởng thức Du lịch”, nên bài tập cũng liên quan đến du lịch: Chọn một quốc gia để tuyên truyền, giới thiệu phong tục tập quán, làm sao để thu hút du khách đến thăm.
“Cũng ổn, không quá khó.”
Thẩm Thanh Đường nhận xét. Mọi người phân công nhiệm vụ, ai tìm tư liệu trên mạng, ai tổng hợp thành PPT.
Tưởng Thanh chủ động gánh phần làm PPT cùng Thẩm Thanh Đường, dù sao đây cũng là bước quan trọng ảnh hưởng đến điểm cuối kỳ.
Tống Nguyên không có ý kiến, mọi sự phân công đều chấp nhận.
Một nam sinh trong nhóm, tên Ngụy Chí, khoa máy tính, chủ động lên tiếng: Cậu ta biết lập trình cơ bản, có thể thêm một số hiệu ứng vào PPT để bài thuyết trình thêm sinh động.