Quy Dã

Chương 20

“Mấy cậu đi trước đi.”

Hứa Kim Dã cúi người nhặt túi trên mặt đất, tiện tay lấy khăn lông lau mồ hôi trên trán rồi nhét trở lại, sau đó đeo túi lên một bên vai, thong thả bước đi.

Anh lấy điện thoại ra xem, trạng thái kết bạn WeChat vẫn hiển thị đang chờ xác nhận.

Khóe môi khẽ cong lên, Hứa Kim Dã liếʍ nhẹ môi dưới, nở một nụ cười nhàn nhạt, không nói gì.

Cách đó không xa, Tống Nguyên vừa uống xong nửa chai nước khoáng, giơ tay đệm chân, làm động tác mô phỏng cú ném bóng, chai nước vẽ một đường parabol hoàn mỹ rồi rơi gọn vào thùng rác.

“Tuyệt vời!”

Cậu ta tặc lưỡi tự khen, rồi cúi xuống kéo áo khoác mặc vào, vừa làm vừa liếc nhìn Hứa Kim Dã: “Xem gì đấy?”

Hứa Kim Dã lười biếng nhướng mắt, giọng điệu nhàn nhạt: “Cậu nói xem, làm sao biết yêu cầu kết bạn của mình có bị từ chối hay không?”

“Hả?”

Tống Nguyên lập tức dựng thẳng người, mắt sáng rực như vừa nghe được chuyện động trời, ánh nhìn tràn đầy ý tứ thăm dò: “Cậu kết bạn với ai mà không được chấp nhận? Con gái? Người nào? Tớ biết không?”

“Lắm chuyện.”

“Được rồi được rồi, không cần nói thì thôi.” Tống Nguyên cười hì hì, rồi nghiêm túc giải đáp: “Từ chối kết bạn sẽ không hiển thị đâu, nếu không chẳng phải sẽ tổn thương lòng tự trọng của người ta sao? Nhưng mà, nếu qua một thời gian dài vẫn không thấy động tĩnh gì thì tám chín phần mười là bị từ chối rồi.”

Hứa Kim Dã không nói gì, chỉ hờ hững liếc cậu ta một cái.

Tống Nguyên lại tò mò ghé sát lại gần: “Rốt cuộc là ai vậy?”

Cậu ta quá hiếu kỳ, dù gì thì cũng quen nhìn cảnh Hứa Kim Dã thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy, thậm chí nhiều khi còn chưa kịp mở miệng đã có người chủ động dâng đến tay.

Bây giờ biết được Hứa Kim Dã gửi yêu cầu kết bạn mà bị phớt lờ, đúng là hiếm thấy.

Ai mà lại thanh cao thoát tục đến mức này?

Hứa Kim Dã hơi híp mắt lại, vẻ mặt không có chút biểu cảm nào, hoàn toàn khác với dáng vẻ lười nhác thường ngày. Cả người tỏa ra bầu không khí lạnh nhạt, như thể không muốn ai đến gần.

Anh nhấc mí mắt, giọng điệu thản nhiên nhưng lại khiến người ta không rét mà run: “Cậu hiểu rõ như vậy là bởi có kinh nghiệm gì ở chỗ nữ thần của cậu sao?”

Sự chú ý của Tống Nguyên lập tức chuyển hướng, vừa nghe đến hai chữ “nữ thần”, cậu ta lập tức cười ngượng ngùng: “Nữ thần sở dĩ là nữ thần là vì nhiệm vụ của cô ấy là phổ độ chúng sinh mà!”

“Nói tiếng người.”

“Ý là, hôm đó lúc lập nhóm, tớ cũng thử gửi yêu cầu kết bạn cho nữ thần. Lúc đó chỉ ôm tâm lý thử xem sao thôi, ai ngờ nữ thần lại thực sự đồng ý!”

Tống Nguyên kích động đến mức cả đêm trằn trọc không ngủ được. Kết bạn xong, cậu ta cũng không dám làm gì quá đáng, chỉ dám gửi một biểu tượng cảm xúc chào hỏi, sau đó thì nín thở chờ đợi, không dám nhắn thêm câu nào.

Dù sao cũng là nữ thần, chỉ nên đứng từ xa mà ngắm nhìn thôi.

“…”

“Nữ thần tốt tính như vậy, tớ còn lo tài khoản của cô ấy thêm bạn đến mức đầy bộ nhớ mất.”

Tống Nguyên chậc lưỡi cảm thán.

“Phải không?”