Giọng nói khàn khàn như cơn gió lạnh quét qua lá khô, nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo khó tả.
Hứa Kim Dã rũ mắt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu vô cớ.
Ngón tay anh vô thức vân vê màn hình điện thoại đã tắt, mặt kính phản chiếu ánh sáng mờ nhạt. Điện thoại của anh không có ốp lưng, không quen dùng, hư thì đổi, anh chẳng có thói quen giữ lại đồ cũ.
Thứ tư, trời bắt đầu mưa.
Mưa không lớn, từng sợi nước màu bạc rơi tí tách, lặng lẽ bao phủ cả khuôn viên trường. Nhưng nhiệt độ lại giảm đột ngột, sinh viên trở tay không kịp, lúc này mới cuống cuồng lục tìm quần áo dày để mặc.
Thẩm Thanh Đường mặc một chiếc váy đơn sắc dài đến đầu gối, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len. Dáng người cô cao gầy, đứng dưới mưa lại có một vẻ mong manh khó tả. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm vài sợi tóc vướng vào hàng mi dài, trong nét dịu dàng có một chút yên tĩnh đến mức khiến người ta không dám chạm vào.
Trương Giai Di vô tình liếc mắt qua, nhịn không được buột miệng: “Mẹ kiếp…”
Mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn.
Cô ấy lập tức lấy điện thoại trong túi ra, giơ lên ngắm góc độ rồi cười nói: “Đừng cử động, đại mỹ nhân Đường Đường, tớ chụp cho cậu một tấm.”
“…”
Thẩm Thanh Đường chưa kịp phản ứng thì Trương Giai Di đã bắt đầu tìm tư thế đẹp để chụp, nhưng chưa kịp bấm nút, sau gáy đã bị vỗ một cái đau điếng.
Tưởng Thanh cầm ô đứng bên cạnh, không nói nhiều, chỉ đưa tay ra cho cô ấy xem đồng hồ: “Nhìn nhìn nhìn, sắp đến muộn rồi đấy!”
Trương Giai Di bị kéo đi một cách cưỡng ép, vừa đi vừa tiếc nuối thở dài: “Nhưng mà lúc nãy đẹp thật, có cảm giác lắm.”
“Phí lời, có khi nào mà không đẹp?”
“Cũng phải.”
Trương Giai Di gật gù, không còn giãy giụa nữa.
Buổi chiều có tiết tự chọn, lớp “Giám định và Thưởng thức Du lịch” lúc đăng ký rất hot, vừa dễ học vừa có thể mở mang kiến thức, nên Thẩm Thanh Đường và Tưởng Thanh đều chọn.
Nhưng giờ thì cô không còn cảm thấy dễ dàng gì nữa.
Trước khi vào lớp, cô còn nghĩ chắc Hứa Kim Dã sẽ không đến, dù gì trước đây anh cũng chưa từng xuất hiện.
Nhưng hóa ra cô đã đoán sai.
Gần đây, Hứa Kim Dã bỗng nhiên hóa thân thành học sinh gương mẫu, không những không vắng mặt mà còn không ngủ gật. Anh ngồi ngay ngắn, chân dài phải gập lại mới vừa bàn, trông dáng vẻ có chút tủi thân.
Xung quanh Hứa Kim Dã có mấy nam sinh vây lại, anh uể oải tựa vào họ, khóe môi nhếch lên một nụ cười lơ đễnh, nhưng không nói gì nhiều.
Có mấy nữ sinh lén nhìn anh từ xa, nhưng cũng vội vã lấy sách che lại.
Quanh anh lúc nào cũng là những sắc màu rực rỡ, những thanh âm náo nhiệt. Anh luôn là trung tâm của mọi sự chú ý, bây giờ là thế, sau này cũng chẳng thay đổi.
“Ngồi đây đi.”
Tưởng Thanh tìm được một chỗ trống ở giữa lớp, kéo Thẩm Thanh Đường ngồi xuống.
Chỗ này cách Hứa Kim Dã không đến ba dãy ghế.