Vợ Của Huyền Thoại Trong Giới Lại Là Chính Tôi

Chương 28

...

Nhóm chat nhỏ của đoàn phim không để Doãn Ngôn phải đợi lâu. Cậu còn chưa đọc hết kịch bản lần đầu tiên, nhóm đã được lập rồi.

Ánh nắng rọi vào trong phòng mang theo chút hơi ấm, Doãn Ngôn ngồi lún trong chiếc ghế lười. Nhìn thấy nhóm mới xuất hiện trong danh sách tin nhắn, cậu lập tức ngồi bật dậy, kịch bản dán đầy thẻ ghi chú trên người cũng trượt xuống.

Doãn Ngôn gấp kịch bản lại, cầm điện thoại đi đến chiếc ghế sô pha nằm trong góc không có ánh nắng.

Trên màn hình điện thoại sáng trưng hiển thị một hàng ảnh đại diện. Có một ngọn núi xanh, WeChat tên một chữ "Thanh" chắc hẳn là đạo diễn Triệu Thanh; ảnh đại diện là một khu rừng, đó là phó đạo diễn Dương Gia Thụ; còn vài người khác, Doãn Ngôn nhận ra một số, một số thì không, chắc đều là diễn viên trong đoàn.

Cậu nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện có hai con mắt tròn và một cái miệng vịt màu vàng hình bầu dục, đột nhiên cảm thấy rất quen mắt.

Ảnh đại diện có nền trắng, bên trên là hai con mắt và một cái miệng, WeChat tên Arlan.

Mà Arlan chính là tên tiếng Anh của Du Hướng Văn.

Doãn Ngôn mở ảnh đại diện của Du Hướng Văn ra, cau mày nhìn hình vẽ có phần kỳ lạ này. Đường nét trắng xung quanh dần dần hiện lên rõ hơn, một cái tên sắp sửa bật ra khỏi đầu cậu.

Nhưng ngay lúc đó, một dòng thông báo xuất hiện trên màn hình, nhanh hơn cả suy nghĩ của Doãn Ngôn, cắt ngang mạch suy tư của cậu.

"@No Ấm Nghĩ Về Doãn Du: Du Hướng Văn x Doãn Ngôn | Nhớ mong: Khoảnh khắc tỉnh mộng"

Ồ, lại là đại thần cập nhật video mới.

Không ngoài dự đoán, lần này No Ấm Nghĩ Về Doãn Du vẫn cắt ghép video của cậu và Du Hướng Văn.

Sự chú ý của Doãn Ngôn chuyển từ ảnh đại diện sang đoạn video mới nhất của đại thần. Tay còn nhanh hơn cả đầu, cậu lập tức bấm vào thông báo đẩy.

Màn hình chuyển sang trang web video, cảnh đầu tiên xuất hiện khiến Doãn Ngôn lập tức nhận ra đây là trích đoạn từ bộ phim nào.

"Con Đường Lựa Chọn", tác phẩm giúp Du Hướng Văn giành được vô số giải thưởng danh giá, cũng là lần hợp tác trước đó của anh với đạo diễn Triệu Thanh.

...

Từng tia sáng vàng óng ánh nhảy múa trên mặt biển. Một chiếc thuyền nhỏ neo tại bến cảng, trên đó có một chàng thanh niên ngồi lặng lẽ, bóng dáng kéo dài thành một vệt cô đơn trên thân thuyền.

Chàng trai nhìn về phía mặt trời xa xa, dù bị ánh nắng chói chang làm cho không mở nổi mắt, cậu vẫn cố gắng dõi theo.

Dõi theo mặt trời tròn trĩnh vừa nhô lên từ đáy biển, lơ lửng trên bầu trời.

"Tập 1: Nhớ mong."

Hai chữ hiển thị ngay giữa màn hình, đặt ra tông điệu cho cả video, một sự khao khát không bao giờ có thể thành hiện thực.

Chàng thanh niên bỏ học sớm để ra biển đánh cá nuôi gia đình, lần đầu tiên đặt chân đến khuôn viên đại học. Anh đến để tìm một người, vì thế mà còn cố tình thay một chiếc áo phông mới, nhưng vẫn không thể che lấp mùi tanh của biển, cũng không thể ép đôi vai gầy gò của mình thả lỏng.

Giữa con đường chính trong trường đại học nhộn nhịp sinh viên vào mùa khai giảng, chỉ có anh là trông thật lạc lõng.

“Đàn anh ơi? Em có thể hỏi đường đến ký túc xá khu Nam không ạ?”

Chàng thanh niên quay đầu lại, nhưng không thấy bóng dáng của người bạn mình đang tìm. Trước mắt anh chỉ có một nam sinh kéo theo vali, đang mỉm cười nhìn mình.

Đôi mắt ấy trong sáng rực rỡ, còn lấp lánh hơn cả những viên ngọc trai mà anh đã từng tách ra từ vỏ sò.

Lần đầu tiên trong lòng chàng trai trỗi dậy một ảo tưởng không nên có.

"Tập 2: Đòi hỏi xa vời."

Chàng trai thuận theo lời của đối phương, thừa nhận mình là đàn anh trong trường.

Từ đó về sau, chỉ cần có thời gian, anh đều đến trường, mượn thẻ sinh viên của bạn mình, cùng nam sinh kia ăn cơm ở căng-tin, cùng đến thư viện, cùng đi học...

Anh đã dẫn cậu ấy đến bến cảng, chứng kiến cảnh mặt trời từ từ nhô lên khỏi mặt nước.