Vợ Của Huyền Thoại Trong Giới Lại Là Chính Tôi

Chương 23

Bộ phim mà cậu xem đi xem lại không dưới năm lần chính là tác phẩm giúp Du Hướng Văn giành giải Nam chính xuất sắc nhất, cũng là hạt giống đưa cậu bước chân vào giới diễn xuất.

"Cut! Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ mười phút, lát nữa quay lại một lần nữa, vất vả rồi!"

Doãn Ngôn đặt hộp sữa chua xuống, tìm một chỗ ngồi nghỉ. Tiểu Vũ nhìn cậu vừa thở dốc vừa ngây người, không hài lòng lắm: "Chẳng phải nói quay tám tiếng sao? Giờ mấy giờ rồi, anh còn chưa ăn gì mà nhảy nhót như thỏ con, lát nữa ngất ra đấy!"

"Tôi cũng không yếu ớt đến mức đó đâu." Doãn Ngôn điều chỉnh hơi thở, nhìn đạo diễn vẫn đang sắp xếp lại vị trí, bèn đứng dậy nói: "Được rồi, đừng giận nữa, lát quay xong chúng ta đi ăn một bữa thật hoành tráng."

Tiểu Vũ: "Giờ này rồi, còn có bữa hoành tráng gì nữa…"

Lần này, quảng cáo là sự hợp tác với một IP mèo, chủ đề là mèo, phong cách đáng yêu và mộng mơ. Hầu hết cảnh quay đều thực hiện trên phông nền xanh. Vì cần đảm bảo đủ tư liệu cho hậu kỳ, đạo diễn cố gắng quay nhiều cảnh nhất có thể.

Tất nhiên, việc này cũng liên quan đến tính cách dễ chịu của Doãn Ngôn.

Nếu đổi lại là một diễn viên trẻ cùng cấp bậc, có lẽ đạo diễn cũng chẳng dám quay tỉ mỉ đến vậy.

Doãn Ngôn lại tạo dáng như một chú mèo thần tài, đợi đến khi đạo diễn hô "Bắt đầu", cậu giơ "Móng" lên vẫy vẫy, nhảy đến vị trí đánh dấu.



"Thầy Doãn, hôm nay đã vất vả rồi, quay đến khuya như vậy, thật ngại quá."

"Không sao đâu, miễn là quay ra đúng hiệu quả mà mọi người mong muốn là được. Đạo diễn cũng vất vả rồi."

Sau vài câu xã giao, vì trời đã quá khuya, phần giao lưu nhanh chóng kết thúc, Doãn Ngôn cũng có thể rời đi.

"Đeo khẩu trang vào mau." Tiểu Vũ cầm đồ của Doãn Ngôn đưa qua, nhét cho cậu một cái khẩu trang: "Bên ngoài hình như có người chụp lén, mặt anh giờ đen như Bao Công rồi."

"Không đến mức đó đâu." Doãn Ngôn yếu ớt đáp.

Đây cũng là một tật xấu của cậu, mỗi khi quá mệt, cậu sẽ rơi vào trạng thái "Pin yếu", lười cả việc biểu lộ cảm xúc. Kết quả là gương mặt trông như đang khó ở, trước đây thậm chí còn bị chửi lên hotsearch vì chuyện này.

Nhưng trời biết đất biết, lúc đó cậu chạy ba lịch trình liên tục, hơn ba mươi tiếng chưa chợp mắt, thực sự chỉ là quá mệt thôi.

Hai người xuống bãi đỗ xe, quả nhiên có người chờ sẵn, may mà họ chỉ chụp ảnh. Tiểu Vũ đã bảo tài xế đưa xe đến tận cửa, Doãn Ngôn đội mũ, đeo khẩu trang, cắm đầu đi thẳng một mạch lên xe.

Sau khi xác nhận đã ra khỏi bãi đỗ xe và không có ai bám theo, Tiểu Vũ mới thả lỏng người. Quay đầu lại, cậu thấy Doãn Ngôn đã nằm bẹp trên ghế sau.

"Anh, đừng ngủ vội, phải ăn chút gì đã. Anh muốn ăn gì? Bây giờ chúng ta ghé qua." Tiểu Vũ mở ứng dụng đặt đồ ăn, cố tìm xem còn quán nào mở cửa không.

Doãn Ngôn lầm bầm như tiếng muỗi kêu: "Về nhà ăn mì gói, giờ tôi chỉ muốn nằm thôi."

"Không được, tháng này anh đã ăn quá nhiều mì gói rồi. Đừng tưởng em không phát hiện ra tủ mì của anh vừa được bổ sung thêm đâu." Tiểu Vũ thẳng thừng từ chối.

Doãn Ngôn: "…"

Cuối cùng, quyền quyết định ăn gì thuộc về Tiểu Vũ. Doãn Ngôn nhắm mắt, dựa vào ghế sau nghỉ ngơi chốc lát, rồi lề mề lấy điện thoại ra.

Giờ này chắc studio của Du Hướng Văn cũng đã đưa ra phản hồi rồi nhỉ?

Không biết là phủ nhận hay lần này thực sự đang yêu, nhân cơ hội này công khai luôn?

Nếu thật sự đang yêu, vậy Du Hướng Văn có còn nhận phim "Tương Ngộ" nữa không?

Doãn Ngôn nhìn ánh đèn đường ngoài cửa sổ, nghĩ đến cái đêm mà Lâm Ngộ và Hạ Nhàn Độ trò chuyện, chắc cũng là thời tiết như thế này.

Bọn họ đứng dưới ánh đèn đường hôn nhau, sự giãy giụa của Lâm Ngộ đều bị Hạ Nhàn Độ ghìm chặt trong vòng tay, ngay cả cơn gió lạnh buốt cũng bị ngăn lại bên ngoài, để lại cho Lâm Ngộ một ảo giác ấm áp.