Mang Taobao Về Cổ Đại

Chương 2

Khu trọ Lục Tư Vũ ở thuộc loại trung bình, không sang cũng chẳng tệ, chỉ là loại bình thường nhất. Nhưng vì nằm trong nội thành, mỗi tháng tiền thuê cũng ngốn mất hơn nghìn tệ. Dân cư quanh đây đông đúc, bởi vậy mà các quán ăn cũng mọc lên như nấm.

Hắn chọn đại một quán mỳ nhỏ, gọi một bát mỳ trứng cà chua giá mười tệ. Vừa ăn, hắn vừa ngẫm lại lời mẹ nói.

Nói ra thì Lục Tư Vũ cũng chẳng thích đàn ông như mẹ Lục hoài nghi. Như lời hắn từng nói, nếu thật sự hắn có ý với đàn ông, mẹ Lục nhất định đã sớm nhận ra. Thực tế, từ thuở bé đến giờ, Lục Tư Vũ chưa từng động lòng với ai. Đến tuổi dựng vợ gả chồng, hắn vẫn chẳng hề nghĩ đến chuyện kết hôn.

Vốn dĩ hắn có thể sống một mình, nhưng cha mẹ hắn lại mong hắn tìm được một người để chung sống, để cuộc đời thêm phần trọn vẹn.

Nhưng như những gì hắn từng viết trong bài phản hồi trên diễn đàn, rốt cuộc là điện thoại không thú vị, hay game không hấp dẫn? Cần gì phải tìm vợ? Nếu không có chút tình cảm nào, chỉ là hợp tác sống cùng nhau, vậy thì thật vô nghĩa.

Ăn hết bát mỳ, Lục Tư Vũ cảm thấy cả người ấm lên rất nhiều, không hiểu sao tâm tình cũng nhẹ nhõm đi đôi chút. Khóe miệng hắn cong nhẹ, để lộ một nụ cười nhàn nhạt.

Nghĩ nhiều làm gì, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Hiện tại, cứ sống theo cách của mình, đến cuối cùng tự nhiên sẽ có cách giải quyết.

Hắn đứng dậy, vừa hà hơi vừa bước ra khỏi quán mỳ. Khu trọ hắn ở nằm ngay bên kia đường. Nhìn thấy đèn đỏ chuyển xanh, hắn nhấc chân bước qua. Nhưng khi đi đến giữa đường, đột nhiên một tiếng phanh xe chói tai vang lên bên tai hắn. Cả người Lục Tư Vũ bỗng nhẹ bẫng, sau đó chìm vào bóng tối vô tận.

Không rõ đã qua bao lâu, trong cơn mơ màng, Lục Tư Vũ dần dần tỉnh lại. Chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, không chỉ vậy, hắn còn thấu hiểu sâu sắc thế nào là đói đến cồn cào. Cảm giác ấy tựa như có một khối lớn trong bụng bị khoét đi, đói đến đau nhức.

“Hu hu hu ~~”

“Hu hu ~~”

“Đại bá nương, đại ca lạnh quá, thân thể còn lạnh hơn cả băng ngoài trời, có phải… có phải…” Một giọng nữ mang theo tiếng khóc nức nở từ xa truyền đến. Ngôn ngữ của nàng là một loại phương ngữ, rất giống phương ngữ quê nhà của Lục Tư Vũ, bởi vậy hắn có thể nghe hiểu được nàng đang nói gì. Nhưng có lẽ vì trời quá lạnh, vừa nói nàng vừa hít mũi, khiến lời nói không được rành mạch lắm.

“Xúi quẩy! Đừng nói bậy, điềm gở không linh, điềm tốt mới linh! Nguyệt Nguyệt, đừng khóc. Tiểu Vũ nhà ta là người có phúc lớn mạng lớn, nhất định không bị sao cả. Chẳng phải đại bá nương đã mang một bát cháo nóng đến rồi sao? Ăn vào sẽ khỏe lại thôi.” Giọng của đại bá nương hơi khàn, lời nói gấp gáp, hiển nhiên bà cũng đang lo lắng cho sự an nguy của "Tiểu Vũ" mà mình nhắc đến.

Lục Tư Vũ nằm trên giường, chỉ lẳng lặng nghe âm thanh ngày càng gần. Cuối cùng, hai bóng người xuất hiện bên giường hắn, sau đó một bàn tay thô ráp đặt lên trán hắn.

“Ây da, lạnh quá!” Đại bá nương hiển nhiên bị nhiệt độ trên trán Lục Tư Vũ làm phát hoảng. Bà vội lay nhẹ hắn, hạ giọng nói: “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, mau tỉnh lại. Đại bá nương mang cháo nóng đến cho ngươi rồi, mau dậy uống một chút, uống vào sẽ khỏe thôi.”

Lúc này Lục Tư Vũ mới mơ hồ nhận ra, hóa ra người được gọi là “Tiểu Vũ” lại chính là mình? Nhưng hắn làm gì có đại bá nương nào?

Cha hắn là con trưởng trong nhà, theo lý, hắn chỉ có chú chứ làm gì có bác, vậy làm sao lại có đại bá nương?

Mặc dù trong lòng còn đầy thắc mắc, nhưng mùi thơm thanh đạm của cháo trắng đã len lỏi vào mũi hắn. Cái bụng đói cồn cào cuối cùng cũng có phản ứng, khiến hắn không thể không để tâm. Dù thân thể vẫn vô cùng khó chịu, nhưng cơn đói đã đau đến mức không chịu nổi. Hắn đành phải gắng gượng mở mắt ra.

Đại bá nương thấy Lục Tư Vũ cuối cùng cũng mở mắt, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Bà vội gọi ba đứa trẻ trong phòng: “Mau, mau đỡ đại ca các ngươi dậy, để nó ăn chút gì đó. Ăn vào rồi nhất định có thể vượt qua cái thời tiết chết tiệt này.”

“Vâng ạ!” Ba đứa nhỏ lập tức chạy đến bên giường Lục Tư Vũ. Mỗi đứa dùng một chút sức, phải vất vả lắm mới có thể đỡ được hắn ngồi dậy.

Lục Tư Vũ vốn muốn tự mình gắng sức, nhưng thân thể hắn lúc này suy yếu quá nhiều, đến một chút khí lực cũng không có, nói gì đến chuyện tự đỡ mình. Hắn chỉ có thể âm thầm nói lời xin lỗi trong lòng, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt lên ba đứa nhỏ.

Khó khăn lắm nửa người mới ngồi thẳng, nhưng khi lực đỡ phía sau vừa vơi đi một chút, thân thể hắn lại có xu hướng ngã ngửa về sau.

“Mau, mau đỡ hắn!” Đại bá nương vội hô lên, bảo ba đứa nhỏ đứng phía sau đỡ Lục Tư Vũ.

Không còn cách nào khác, ba đứa nhỏ đành phải giữ chặt sau lưng hắn, không dám lơ là, sợ rằng hắn sẽ đột nhiên ngã xuống.