Sau Khi Nam Phụ Cứu Vớt Nam Chính Hoang Tưởng

Chương 7

Nếu là trước đây, Tạ Nhất Duy có thể sẽ cãi nhau với họ, bởi vì không có đứa trẻ nào không khao khát được cha mẹ quan tâm.

Tạ Viễn Tông không quan tâm đến cậu, nên cậu nghĩ đủ cách để thu hút sự chú ý của ông ta.

Nhưng bây giờ cậu không còn như thế nữa, cậu chẳng còn cảm xúc gì với Tạ Viễn Tông, cũng chẳng còn bận tâm.

Kiếp trước, Tạ Nhất Duy đã phóng hỏa đốt nam chính, khiến nhà họ Tạ triệt để cắt đứt quan hệ với cậu nhằm phủi sạch liên quan.

Cậu đã nhìn thấu tất cả.

Thì ra tình thân cũng chỉ đến thế.

Cậu không nói gì, dù sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ rời khỏi đây.

Im lặng tất nhiên không còn gì để nói.

Cậu lạnh mặt: "Con lên lầu đây, mọi người cứ từ từ ăn."

Tạ Nhất Duy quyết định đổi cách tìm Hác Hoành.

Nhưng vì không muốn quá nhiều người biết nên chỉ có thể tìm từ từ.

Hác Hoành bây giờ tầm tuổi với cậu, với lứa tuổi này thì hay lui tới những đâu, cậu đã chọn ra vài địa điểm có khả năng.

Đầu tiên là quán net.

Thị trấn Phúc Thủy này chỉ có hai quán net, một ở phía đông, một ở phía tây.

Cách nhau khá xa.

Tạ Nhất Duy đi đến quán phía tây trước.

Môi trường trong này rất tệ, khói thuốc mù mịt, người khạc nhổ, chửi thề đủ loại.

Giữa mùa hè, bên trong chỉ có một máy điều hòa cũ kỹ, trên trần nhà có vài cái quạt đang quay ù ù.

Phần lớn mọi người đều cởi trần, đi dép tông, có người còn móc chân.

Tạ Nhất Duy vừa bước vào đã ngửi thấy mùi mồ hôi nồng nặc.

Cậu nổi bật giữa đám đông vì quá sạch sẽ.

Nhưng mọi người đều đang chơi game nên cũng chẳng ai để ý đến cậu.

Hôm nay có lẽ sẽ ở đây cả ngày, Tạ Nhất Duy nghĩ, không biết có gặp được Hác Hoành không.

Có vẻ phải tìm quản lý để xin máy đã.

Tạ Nhất Duy không phải lần đầu đến quán net, thân xác này hay đến những nơi thế này, nhưng với bản thân cậu thì đây là lần đầu.

Cậu hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn cố gắng tìm đến "quầy tiếp tân".

Vẫn với vẻ mặt lạnh nhạt: "Chủ quán, cho tôi... mở một máy..."

Những lời còn lại nghẹn lại trong cổ họng khi Tạ Nhất Duy nhìn thấy người quản lý trước mặt.

Trâu Cường không ngờ lại gặp được cậu nhóc công tử này, người như cậu ta không giống kiểu hay đến chơi net, đợi một lúc, hắn mới cười hỏi: "Muốn chơi net à?"

Tạ Nhất Duy không muốn tỏ ra yếu thế, cố gắng gật đầu, mặt không cảm xúc: "Ừ."

Cậu rất lạnh lùng, không hề cười.

Trâu Cường nhìn cậu thấy ngứa ngáy trong lòng, nơi này làm gì có đứa trẻ nào trong sáng thế này.

"Chúng tôi không nhận người chưa đủ tuổi."

"Hả?" Tạ Nhất Duy không nghĩ đến chuyện này, quán net quả thật có quy định như vậy.

Cậu đúng là chưa đủ tuổi thật.

Nhưng... hầu hết quán net đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua mà.

Không biết tên đầu đinh này...

"Có thể thông cảm không?"

"Không được."

Tạ Nhất Duy: "..." trán nhăn thành chữ xuyên, nắng ngoài kia to thế này, không lẽ phải đứng ngoài phơi nắng đợi?

Tạ Nhất Duy nhìn làn da mịn màng của mình.

Trâu Cường thấy cậu khó xử, cũng thôi không trêu nữa.

"Dùng máy này đi."

Tạ Nhất Duy nhìn qua so sánh rồi nói: "Máy này khác với máy của họ."

Vạn nhất tên đầu đinh này thù dai, cho cậu một máy đắt tiền hoặc hỏng hóc, rồi vu oan bắt cậu bồi thường thì sao?

Vốn dĩ trong người cũng không có nhiều tiền.

Cậu không mắc bẫy đâu.

"Nói nhảm, đương nhiên là khác rồi," cuối cùng Trâu Cường không nhịn được, đưa tay xoa đầu Tạ Nhất Duy: "Đây là máy của tao, giờ cho mày dùng đấy."

"Tại sao?"

Trâu Cường: "Mày hỏi tao? Tao cũng muốn biết tại sao. Đưa chứng minh thư đăng ký đi."

Tạ Nhất Duy: "Tôi không mang."

Trâu Cường "tặc" một tiếng: "Vậy nói tên gì?"

"Tạ Nhất Duy."

"Tạ Nhất Duy. Duy Duy?"

--

Tạ Nhất Duy ngồi trên ghế, không biết chơi gì.

Cuối cùng bấm vào một bộ phim tình cảm miễn phí để xem.

Nhưng chưa xem được bao lâu, cậu đã nổi da gà.

Mới có nửa tiếng phim mà nam nữ chính đã hôn nhau không dưới hai mươi lần.

Nước miếng ngon lắm à?

Cậu không xem nữa, chẳng mấy chốc đã bị thu hút bởi trò chơi của người bên cạnh.

Tạ Nhất Duy xem một lúc, thấy khá thú vị.

Cậu cũng không phải không chơi game, chỉ là chơi rất gà, bạn bè xung quanh chẳng mấy ai muốn chơi cùng cậu thật sự, chỉ khi nào chán mới rủ cậu chơi game giải trí.

Có lẽ vì cậu nhìn quá say mê, anh chàng đang chơi game bên cạnh không nhịn được: "Chơi không anh em?"

Tạ Nhất Duy lắc đầu: "Em không biết chơi, em xem anh chơi một lúc thôi."

Đã có người xem, anh chàng kia cũng muốn khoe một chút.

"Em biết tại sao người khác nửa tháng mới lên được level, mà anh năm ngày đã xong không?"

Tạ Nhất Duy rất hợp tác: "Tại sao ạ?"

"Vì có tiền chứ sao."

Đây gọi là ưu thế của game thủ nạp tiền.

Có tiền biết làm sao được?

"Nhìn này, đây là vợ anh."

Tạ Nhất Duy liếc nhìn anh ta, hơi ngạc nhiên: "Anh bao nhiêu tuổi mà đã kết hôn rồi?"

Anh chàng kia không nhịn được cười: "Này, em dễ thương thật đấy, đây gọi là CP trong game, là vợ trong game thôi."

Avatar của CP là một cô gái tóc xoăn.

Anh ta cho cậu nghe tin nhắn thoại, giọng nũng nịu.

Người kia lại nói: "Con gái cần được cưng chiều, phải trang bị skin đầy đủ."

Tạ Nhất Duy liếc nhìn, khuyên nhủ: "Game online đều là ảo thôi, con gái quá vật chất thì không nên."

Thằng bạn nghĩ thoáng: "Tôi thích kiểu vật chất đấy, không vật chất tôi còn chẳng thèm."