"Hả? Diện mạo?"
Họ chưa từng gặp mặt lần nào, làm sao biết được người đó trông như thế nào.
Nhưng nếu nói không biết thì những gì nói trước đó chẳng phải sẽ lộ tẩy sao?
"Biết chứ," Tạ Nhất Duy đáp: "Nhưng cái này khó mô tả lắm, tôi chỉ có thể nói cậu ấy rất đẹp trai và cao."
Hác Hoành nhìn chằm chằm vào cậu, hỏi xong nhưng không nói gì thêm.
Chưa từng gặp mặt, vậy mà lại nói sẽ tìm người ta.
Thú vị thật.
Tạ Nhất Duy không hiểu người này lại làm sao nữa, nếu không hỏi được thì thôi đừng hỏi nữa, cứ lề mề thế này, nắng to thế này, còn khá là nóng nữa.
Quan trọng là Hác Hoành nắm quá mạnh, cổ tay cậu đã bắt đầu đau.
Cậu giãy giụa hai lần nhưng không thoát ra được.
Cậu nhíu mày, có chút oán giận: "Cậu làm đau tôi rồi."
Hác Hoành ngược lại sững người, ánh mắt u ám lướt qua khuôn mặt xinh đẹp.
Nhưng Tạ Nhất Duy không để ý, cậu chỉ lo tức giận: "Thôi không nói nữa, thấy cậu cũng không biết, tôi không hỏi cậu nữa đâu, buông tôi ra đi, sau này tôi cũng không nhiều chuyện nữa."
Từ mái tóc nâu nhạt, đến làn da trắng nõn, rồi đến hàng mi dài, xuống dưới là đôi mắt trong trẻo sáng ngời, sau đó là đôi môi nhạt màu.
Sức sống tràn trề... ah.
Không để ý đến sự giãy giụa của Tạ Nhất Duy, Hác Hoành áp sát vành tai cậu, thì thầm: "Bạn tốt mà không biết người ta ở đâu trông như thế nào sao? Hửm? Nhóc con."
Tạ Nhất Duy nhìn cổ tay bị bóp tím của mình mà tức điên lên!
Aaaaaaaa!!!! Hừ, chó cắn Lã Động Tân không biết người tốt!
Không biết thì nói không biết, có gì phải nói.
Không biết thì tôi đã đi sớm rồi, mới không ở đó dây dưa.
Kết quả lãng phí một ngày thời gian, chẳng thu được gì cả.
Còn lãng phí bốn đồng tiền xe đi về.
Cậu vừa tức vừa mệt, lại còn tiếc tiền.
Sau này không muốn gặp lại người đó nữa.
Hác Hoành trở về căn phòng trọ nhỏ của mình, nơi đây quanh năm tỏa ra mùi mốc thối, chưa kể khí hậu ở Vinh thành còn đặc biệt ẩm ướt.
Trong các góc khuất có rất nhiều gián và côn trùng, đôi khi còn có cả chuột.
Nước trong ống có mùi không tốt, là nước máy chưa được lọc sạch, bị ô nhiễm.
Khu này toàn là khu ổ chuột, khoảng cách giàu nghèo ở Vinh thành rất lớn, tuy để đối phó với cấp trên, chính phủ luôn nhấn mạnh việc xóa đói giảm nghèo, nhưng phần lớn ngân sách đều dùng để tham ô và biếu xén.
Hác Hoành đưa tay xuống nước rửa sạch, ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, thậm chí động tác rửa tay cũng rất thanh nhã, như thể đã làm rất nhiều lần.
Đột nhiên, tay hắn khựng lại.
Khuôn mặt xinh đẹp và tràn đầy sức sống thoáng qua trong đầu.
Cổ tay mảnh mai, cảm giác mạch đập, cổ trắng thon dài, mạch máu xanh ẩn hiện dưới làn da mỏng.
Khi chạm vào, có một cảm giác rất kỳ lạ.
Nhưng thường thì những thứ càng tốt đẹp, càng có vốn để làm chuyện xấu.
Dưới vẻ ngoài xinh đẹp, thường đi kèm một tâm hồn nhơ nhuốc.
Vặn chặt vòi nước, Hác Hoành lấy ra một chai nước khoáng, ngửa đầu uống vài ngụm, yết hầu di chuyển, ánh mắt hắn rơi vào tờ quảng cáo đồ ăn trên tay.
Khi Tạ Nhất Duy về nhà họ đang ăn cơm.
Cả nhà ăn rất vui vẻ, tiếng cười nói râm ran, Tạ Nhất Gia không biết nói gì mà khiến Tạ Viễn Tông cười ha hả, xoa đầu cậu ta khen mãi.
Nhưng khi Tạ Nhất Duy vào thì tiếng cười của họ ngừng bặt.
Cậu như một vị khách không mời mà đến, phá vỡ niềm vui của một gia đình bình thường.
Nhưng ngược lại, Tạ Nhất Duy cũng thấy không muốn nhìn thấy ba người này.
Cậu cũng không có biểu cảm gì, trên bàn không có bát đũa của cậu, cậu cũng không muốn ăn.
Hôm nay thực sự rất mệt, lại còn bị hoảng sợ không nhỏ, cậu định cứ thế lên lầu đi ngủ.
Nhưng cậu muốn bình bình đạm đạm, không có nghĩa là mọi người đều nghĩ vậy.
"Anh đi đâu vậy? Chơi đến muộn mới về, chúng em đợi anh ăn cơm đợi lâu lắm, anh cứ không về nên chúng em ăn trước rồi, anh không trách chúng em chứ?"
Tạ Nhất Gia vừa nói xong, Tô Tần cũng đi theo phụ họa: "Đúng đó Nhất Duy à, dì sợ ba em và em trai đợi lâu, con biết đấy, em trai đang lớn mà, con đừng trách em trai, nếu trách thì trách dì vậy."
Ôi, nghe cái giọng này, như thể họ từng đợi cậu lần nào vậy.
Cứ thế đẩy hết lỗi cho cậu.
Mẹ con họ đúng là tâm đầu ý hợp.
Chỉ biết bắt nạt cậu không có mẹ.
Tạ Nhất Duy thở dài, thôi, quen rồi.
"Nó có gì đáng trách? Đến giờ ăn cơm không ăn, suốt ngày chỉ biết chạy ra ngoài lang thang, chết đói ở ngoài đó cho rồi." Tạ Viễn Tông hừ lạnh một tiếng, rất không ưa Tạ Nhất Duy.
Tuổi trung niên béo phì khiến mắt ông ta cũng nhỏ lại, đeo kính khiến thịt bị dồn lại một chỗ.
Tạ Nhất Duy cũng chẳng muốn nhìn thấy gia đình này, nói: "Các người nghĩ nhiều rồi, tôi ăn ngoài rồi, sau này ăn cơm cũng không cần gọi tôi nữa." Cậu nói xong, cũng không muốn cãi nhau với họ gì nữa, định đi lên.
"Mày có ý gì?!" Tạ Viễn Tông giận dữ: "Làm mặt cho ai xem? Mẹ mày chết đâu phải do tao gây ra, sao, mày lớn rồi, cánh cứng rồi phải không?"
Tạ Nhất Duy không nói gì, thấy ông ta bị bệnh.
Khi xưa lúc mẹ còn sống đâu có thế này.
Là rể ở rể như Tạ Viễn Tông, đâu có kiêu ngạo như bây giờ.
Trên mặt Tạ Nhất Gia có chút nụ cười của kẻ chiến thắng, cậu ta có khuôn mặt tròn, trông rất giống Tạ Viễn Tông.