Nhìn cảnh này, Trình Ngọc Cầm bất giác thở dài. Thực ra, nếu xét về độ phù hợp, một lớn một nhỏ thế này lại là cặp đôi hoàn hảo để tham gia chương trình.
Với tư cách là một Ảnh Đế danh tiếng lẫy lừng, địa vị của Hạ Yên Thầm trong giới giải trí gần như vững chắc như bàn thạch. Anh chính là bảo chứng phòng vé được công nhận, danh tiếng trải rộng từ trẻ nhỏ đến người già, quốc dân độ không thể chối cãi.
Cũng chính vì vậy, chỉ cần hình ảnh công chúng của anh có chút sa sút, tác động sẽ không nhỏ.
Hai năm qua, kể từ khi mất con, tính cách của Hạ Yên Thầm thay đổi hoàn toàn. Anh trở nên trầm lặng, lạnh lùng đến mức xa cách. Cộng thêm việc anh luôn bị truyền thông và paparazzi soi mói từng chút một, mỗi hành động đều bị phóng đại, dẫn đến không ít lần xuất hiện những tin đồn thất thiệt về thái độ ngạo mạn, kênh kiệu của anh. Mỗi lần như thế, dư luận lại dậy sóng.
Giờ đây, khi Nhung Nhung đã trở về, nhìn ánh mắt dịu dàng của Hạ Yên Thầm dành cho đứa trẻ, Trình Ngọc Cầm thầm nghĩ, có lẽ nếu tham gia chương trình này, hình tượng của anh sẽ được cải thiện phần nào. Hơn nữa, hiện tại Hạ Yên Thầm cũng không quá bận rộn, đã lâu rồi anh chưa nhận phim mới.
Nhưng với tính cách của Hạ Yên Thầm... chắc chắn là không thể nào.
"Tôi đưa hai bố con về nhà nhé?" Trình Ngọc Cầm từ bỏ ý định.
"Đến trường đón hai anh trai trước." Hạ Yên Thầm nói.
"Được." Trình Ngọc Cầm khởi động xe, đặt định vị đến một trường học.
Nhung Nhung: "!"
Hai người anh trai phản diện đáng sợ!
Hôm nay là thứ Sáu, khi xe vừa đến cổng trường thì cũng đúng lúc tan học. Nhung Nhung chậm rãi mυ'ŧ xong viên kẹo que, cây kẹo bị Hạ Yên Thầm tiện tay ném vào túi rác.
Lúc xe dừng lại, Nhung Nhung nghe thấy tiếng bố nói chuyện với mình.
“Nhung Nhung, lát nữa bố sẽ giới thiệu con với hai anh song sinh của con nhé. Đón các anh xong, cả nhà mình về ăn cơm, được không? Hai anh tuy tính cách khác nhau, nhưng bố tin rằng hai anh sẽ sớm thân thiết với con thôi.” Hạ Yên Thầm dịu giọng, “Nếu ngồi xe cả ngày thấy mệt, con có muốn để dì Trình dắt xuống xe đi dạo một chút không?”
“Anh trai…” Trong đầu nhỏ bé của Nhung Nhung lúc này chỉ có thể xử lý một thông tin duy nhất.
Nghe bố nói vậy, Nhung Nhung bỗng trở nên căng thẳng, cậu bé cố gắng lục tìm ký ức của mình—những hình ảnh chắp vá trong giấc mơ chợt hiện lên.
Anh trai lớn trong mơ rất thông minh, tính cách hòa nhã, dường như còn là nhân vật xuất chúng ở trường. Nhưng có người lại nói anh ấy là phản diện, là một kẻ mang nụ cười hiền hòa nhưng chẳng dễ dây vào. Còn anh trai nhỏ thì nóng nảy hơn nhiều, đến mức bạn học trong trường đều e ngại. Ngay cả trong mơ, Nhung Nhung cũng sợ người anh nhỏ này, sợ một ngày nào đó anh sẽ đột nhiên siết chặt nắm đấm rồi đánh mình một trận.
Nghĩ đến đây, cậu bé vô thức vò mái tóc mềm mại của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc nhăn nhó như bánh bao hấp.