Đứa trẻ này gầy quá mức, lẽ ra ở cái tuổi này phải là một cậu bé kháu khỉnh, tràn đầy sức sống, được hưởng sự nuông chiều. Vậy mà trên người Nhung Nhung chỉ là những bộ quần áo cũ từ các anh chị trong cô nhi viện để lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương nhưng xanh xao, cơ thể gầy guộc, đôi tay bé xíu hơn hẳn so với những đứa trẻ cùng trang lứa.
"Sao con lại nói xin lỗi?" Hạ Yên Thầm đau xót không thôi. Khi thu tay lại, anh thấy Nhung Nhung luống cuống đưa bàn tay gầy guộc lên đầu cào cào như thể không quen hoặc có lẽ là đang căng thẳng. Anh chau mày, nhẹ nhàng kéo tay cậu bé xuống. "Sao vậy? Con sợ ba à?"
"Ưʍ... không đâu." Nhung Nhung lắc đầu, nhưng thực ra trong lòng vẫn có chút e dè.
Cậu bé lại nhấn mạnh: "Ba đừng lo, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Một cơn chua xót nghẹn lại trong cổ họng Hạ Yên Thầm.
"Ba ơi, mấy bộ quần áo đẹp này thực sự là cho con hết sao?" Trẻ con luôn có suy nghĩ đơn giản và dễ chuyển chủ đề. Chỉ trong chớp mắt, Nhung Nhung đã quên đi nỗi lo sợ ban nãy, đôi mắt lấp lánh đầy mong chờ. Cậu bé thò tay vào túi quần, lấy ra một cây kẹo mυ'ŧ, đưa đến trước mặt Hạ Yên Thầm. "Còn cái này nữa, cũng là của con sao?"
Nhìn vào đôi mắt tròn long lanh của cậu bé, Hạ Yên Thầm bất giác nhớ đến những lời của Trình Ngọc Cầm.
Viện trưởng không thể kể hết mọi chuyện trong cô nhi viện, nhưng Trình Ngọc Cầm đã âm thầm tìm hiểu. Nhung Nhung vốn nhút nhát, lại nhỏ tuổi hơn những đứa trẻ khác nên thường bị các anh chị lớn bắt nạt. Cậu bé tính tình trầm lặng, không biết làm nũng hay thu hút sự chú ý của người lớn, vì thế đã từng bị những đứa trẻ khác cướp mất cơ hội được nhận nuôi.
Nhưng cũng nhờ vậy mà cậu bé mới có thể ở đây, bên cạnh anh.
Con của mình, vẫn là phải do chính mình yêu thương và bảo bọc. Hạ Yên Thầm cúi mắt, đưa tay nhận lấy cây kẹo từ Nhung Nhung, tiện thể bóc vỏ rồi đặt lại vào tay cậu bé. "Ừ, tất cả đều là của con. Từ bây giờ, con sẽ có nhiều hơn nữa. Ba sẽ dành cho con những điều tốt đẹp nhất."
Nhung Nhung ngửi thấy hương trái cây từ cây kẹo, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, phản ứng đầu tiên của cậu bé vẫn là giơ tay lên, đưa cây kẹo đến miệng ba mình.
Hạ Yên Thầm thoáng ngạc nhiên, ánh mắt chạm vào vẻ chân thành của cậu bé. Nhung Nhung nói khẽ: "Dì viện trưởng dạy chúng con phải biết chia sẻ."
Hạ Yên Thầm vừa buồn cười vừa cảm động, đưa ngón tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhung Nhung. "Dì viện trưởng dạy rất đúng. Nhung Nhung ngoan thế này, ba rất vui. Nhưng..." Anh đẩy cây kẹo trở lại tay cậu bé, dịu dàng nói: "Ở trước mặt ba, con không cần phải dè dặt như vậy. Ít nhất bây giờ, con có thể làm nũng, có thể đòi hỏi một chút."
Lúc nói những lời này, chính Hạ Yên Thầm cũng không ngờ có một ngày mình sẽ dạy một đứa trẻ cách làm nũng.