Tháng 7 là thời điểm nóng nhất trong năm ở Hàng Châu.
Ra chơi, mấy cửa hàng bán đồ ăn vặt với đồ ăn sáng đã mở cửa, mùi hương thoang thoảng hoà quyện ngập khắp khu phố nhỏ.
“Ding-ding-ding-”
Một thiếu niên mặc đồng phục phóng xe đạp vù vù qua, mép áo cũng vì thế mà phần phật trong gió.
Một nhóm học sinh đang tay trong tay trên vỉa hè cùng nhau, họ cười đùa xôn xao cả một góc nhỏ, thỉnh thoảng lại có người dừng lại mua mấy ổ bánh mì, thấp thoáng thấy dáng ai đó đang sùi sụp húp nước mì ngon lành.
“Buồn ngủ quá đi mất, ôi mẹ ơi, Thứ Hai đúng là đối thủ truyền kiếp của tôi mà!” Trần Bác Dương ngáp dài, lấy tay áo lau nước mắt nơi khoé mắt, ngước nhìn người bên cạnh bằng hai mắt đầy quầng thâm, “Ngư ca, anh lại sắp lên nhận giải rồi, thích không?”
Nam sinh đi bên cạnh vẫn đang ngậm kẹo, mặc áo thun đen, theo từng làn gió mà gân tay săn chắc cũng nổi bần bật
Khi mà khuỷu tay Trần Bác Dương định đập vào người chàng trai ấy, anh lùi lại vài bước, nhìn anh còn chán đời hơn cả Trần Bác Dương, “Cậu thích thì lên mà lấy.”
“Để tôi đếm xem nào, đây là buổi nói trước cờ lần thứ 18 của anh Ngư của chúng ta, tính ra ai muốn phá cái kỉ lục này của anh cũng hơi mệt đấy!” Trần Bác Dương cũng không hề hà gì với cái thái độ này, nói tiếp, “Lần trước Lão Lưu đã bảo anh nếu anh còn tái phạm thì sẽ mời phụ huynh.”
“Nếu cậu thuê tôi đến làm cha cậu ấy thì được.” Chiêm Ngư chêm lời vào.
“Anh à, tôi khóc chết mất. Anh thì có thiệt gì đâu!” Trần Bá Dương giả bộ khóc, “Anh Vũ, qua anh có thức đêm chơi game không? Tối qua em thức giờ buồn ngủ dã man!”
Chiêm Ngư sửng sốt, bỗng dưng giấc mơ tối qua chạy trong đầu cậu. Hắn trợn tròn mắt, “À không, không tối qua em chẳng ngủ ngon tí nào, qua em gặp ác mộng.”
“Gì ấy?” Trần Bá Dương rất tò mò, trên đời này còn thứ gì Chiêm Ngư sợ nữa chứ?
Chiêm Ngư suy nghĩ một hồi rồi nói, “Là ác mộng.”
Trần Bá Dương, “...” Nói như không.
Trường trung học phổ thông Dương Thành được xây dựng trong khu phố cổ, gần trường chắc có đến chục cái ngõ to nhỏ khác nhau, dọc đường đi, mấy tờ cho vay nặng lãi hay tìm người thân dán chằng chịt trên thân cột điện.
Đi qua con hẻm, bước chân của Trần Bá Dương đột nhiên chậm lại.
“Có thằng còn dám hút chích ở đây nữa, không sợ Lão Lưu bắt gặp hả !” Trần Bá Dương ra hiệu cho Chiêm Vũ nhìn vào bên trong.