Pháo Hôi Thức Tỉnh, Bẻ Cong Thiếu Gia Thật

Chương 5

Chiêm Ngư cúi người, vùi đầu vào khuỷu tay không tiếng động, rồi hít sâu một hơi.

“Đợi anh tích góp đủ tiền sẽ đón mấy đứa về nhà.”





Mở mắt ra, trước mắt Chiêm Ngư có chút mơ hồ, những thứ đã trải qua dường như vẫn còn ngay trước mắt, trong tim vẫn còn sót lại cảm giác đau khổ khi mất hết tất cả.

Bức tường chai sần ẩm ướt, chiếc chăn mốc bẩn vì lâu ngày không được phơi nắng, móng tay chỉ toàn là bùn đất, vết sẹo bỏng trên mặt vì căng cứng cơ bắp mà ê ẩm đau nhức…

“Thiếu gia tiểu Ngư, cậu làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao?” Giọng nói của quản gia giống như xuyên một một tầng không gian vọng vào phòng, khiến cho Chiêm Ngư có chút không phân biệt được mộng ảo và thực tại.

“Không sao.” Chiêm Ngư tỉnh táo lại, “Chỉ là nằm mơ thấy một cơn ác mộng mà thôi.”

Người hầu cúi người đặt những món ăn ở trên xe đẩy để lên bàn, rồi không chút tiếng động nào mà rời đi.

Trên bàn ăn, các món ăn phong phú được bày biện một cách tinh tế, đầy cả một bàn. Khăn trải bàn trắng muốt không dính chút bụi bẩn nào.

Người hầu đứng bên cạnh bàn, lấy ra một cái bánh mì pháp từ trong rổ bánh mì, dùng dao cắt thành lát, quết lên một lớp bơ vàng, đặt vào trong chiếc chảo đáy bằng ở trên xe đẩy, chiên lửa nhỏ.

Âm thanh “xèo xèo” của bơ vàng, cùng với tiếng chim chóc hót buổi sớm, mùi hương mê người bay lên lan ra khắp nhà ăn.

“Ác mộng như nào mà lại dọa sợ tiểu thiếu gia gan to bằng trời của chúng ta đến thế này vậy?” Lão quản gia cười nói.

Chiêm Ngư lắc lắc đầu, cố gắng quên đi cảm giác hít thở không thông của cơn ác mộng đó: “Đại khái là tôi không chịu học hành cẩn thận, bị ba đuổi ra khỏi nhà đi nhặt rác.”

“Thiếu gia, bánh mì có thể ăn được rồi,bên Itali vừa mới gửi đến một chút nấm Truffle trắng, chất lượng không tồi, có cần thêm một chút không ạ?” Người hầu dịu dàng hỏi.

“Không cần, khó ăn.” Chiêm Ngư phất tay, người hầu khom lưng lui xuống.

“Đứa nhỏ tiểu Ngư này, đây là nấm Truffle trắng có chất lượng tốt nhất năm nay, tiên sinh nhận được đã lập tức để tài xế đem về đây để cậu dùng thử, tiên sinh yêu thương cậu như vậy, sao có thể nỡ lòng nào để cậu trải qua ngày tháng khổ sở như vậy chứ.” Bảo mẫu gia đình ở bên cạnh cười mắng cậu: “Cậu cũng dám nghĩ đến nữa.”

“Đúng vậy, đại thiếu gia của Chiêm gia không nên suy nghĩ làm thế nào để đi nhặt rác nữa, chừa chút cơ hội cho người khác đi thôi.”

Chiêm Ngư cười nhún nhún vai, cúi đầu, ngón tay dưới bàn cuộn chặt lại, có một loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời, thật giống như, vẫn còn có thể cảm nhận được bộ lông ẩm ướt của mèo nhỏ vậy.

Giấc mơ này, thật đến không giống một giấc mơ…