Ta Ở Đại Đường Làm Nhập Liệm Sư

Chương 12.1: Ngươi dám dòm ngó người của ta

"Nàng đã đến vùng phía bắc!"

Đồ Trường Man đã hiểu được lời gợi ý của Thôi Hoàn, gã chợt vỗ đầu cái "bốp": "Phàm là người đã từng kí khế ước với môi giới mỗi khi đi qua Lạc Dương đều bắt buộc phải được lưu vào hồ sơ, vừa hay ta có quen một huynh đệ làm ở đó. Ta lập tức đi hỏi xem sao!"

Chẳng trách tìm không ra. Gã thiếu điều sắp đào hết tất cả các môi giới trong phạm vi xung quanh lên luôn rồi, hoá ra là tìm sai hướng!

Điểm mấu chốt nhất trong vụ án của Chước nương tử là gì đây?

Chính là tên nam nhân ngoài luồng kia! Nhưng mà làm sao đến cả đứa con hoang kia cũng chẳng thấy tung tích đâu thế!

Phá án không sợ kẻ tình nghi nhiều, chỉ sợ không tìm thấy kẻ tình nghi nào. Một khi đã tìm ra được quá khứ của Chước nương tử thì còn sợ không lôi được tên nam nhân đó ra chắc?

Trước kia sống ở phía bắc, sau này mới đến Trường An, sau đó lần theo hành tung của kẻ đó... hừ, ngươi có chạy đằng trời thì cũng không thoát được ông đây!

Đồ Trường Man trèo tường chạy đi.

Thánh Nhân bị mất đồ cái gì chứ, gã đã vứt hết sạch ra sau đầu rồi.

Hiện tại, phá án là trên hết. Thôi Hoàn đem lại may mắn cho gã, có được ưu thế tuyệt đối như vậy, gã sắp lập được công lớn rồi!

Thôi Hoàn: "..."

Một người bình thường như y, không thể ngăn được vị khách không mời mà đến, cũng chẳng thể ngăn được vị khách ấy chẳng nói chẳng rằng mà trèo tường rời đi.

Nhưng không sao, có một số chuyện có nôn nóng cũng vô dụng, chân tướng rồi sẽ từng chút được phơi bày ngay thôi.

Thôi Hoàn thắp nến, tiếp tục công việc đan dây mây còn dang dở cho bộ hài cốt đặt trên bệ đá giữa sân. Miếng bạch ngọc Nam Hồng cầm tay được đặt ở một góc trên bàn, dưới ánh nến tỏa ra một ánh sáng dịu dàng dễ chịu.

Một đêm dài đằng đẵng.

Sau khi trời sáng, Thôi Hoàn thức dậy rửa mặt rồi tưới nước cho mấy ngọn trúc đang ủ rũ dưới góc tường, xong rồi thì tiếp tục làm việc.

Ánh sáng bên ngoài rất đẹp, vì thế nên mỗi ngày vào buổi sáng sớm, y luôn đem bộ hài cốt ra đặt trên bệ đá rồi bắt đầu công việc của một ngày.

Đến khi trời tối, y sẽ đem bộ hài cốt dọn vào phòng. Dẫu cho thời tiết ở thành Trường An rất khô ráo thì y vẫn rất nghiêm túc đối đãi với khách hàng, không để cho họ phải chịu gió dầm mưa.

Vị khách lần này chỉ còn lại mỗi bộ xương, được một cụ già nghe ngóng khắp nơi đuổi đến tận cổng thành Trường An giao cho y.

Bảo là vì chưa kịp gặp mặt nhau lần cuối mà người đã lặng lẽ ra đi, cũng không có nổi một tang lễ đàng hoàng nên vô cùng tội nghiệp, mong y giúp đỡ sửa sang lại để nhập liệm.

Công việc này không dễ làm.

Y không biết nên bắt đầu từ đâu.

Những thứ còn sót lại trên bộ hài cốt đã được xử lý thô sơ này không nhiều, toàn thân đã không còn máu thịt chống đỡ, đến cả khớp xương cũng trở nên lỏng lẻo nên y phải sắp xếp và nối chúng lại với nhau, những chỗ bị khuyết mất thì dùng giá đỡ để duy trì, sau đó mới đắp nặn hình thể.

Đúng là y có loại đất sét tự chế, nhưng quá trình tái tạo hình thể không thể hoàn toàn đều dựa vào chúng, vì như thế sẽ khiến cân nặng có sự chênh lệch.

Y làm việc luôn rất cầu toàn, những khách hàng được y sửa sang nhập liệm tốt nhất là phải y như lúc còn sống, từ dung mạo, hình thể, thậm chí là cả trọng lượng cũng không được khác biệt quá nhiều.

Thôi Hoàn có một tật xấu, mỗi khi bận rộn y sẽ bỏ quên bản thân, quên luôn cả những tia sáng loang lổ chiếu trên mặt đất đang không ngừng thay đổi, cũng chẳng thấy đói khát.

Mãi cho đến khi y phát hiện nguyên liệu ở bên cạnh đã gần hết mới cau mày.

Sau khi dọn dẹp sơ qua một chút, y đứng dậy rửa tay thay đồ, tiếp đó là ra khỏi phường, đi đến chợ đông.

Lúc này, khi bị bầu không khí quá mức náo nhiệt của khu chợ cùng hương thơm ngào ngạt của thức ăn thu hút, y mới chậm chạp nhận ra mình lại quên bữa trưa nữa rồi.

Việc làm ăn của các hàng quán bên đường vô cùng hưng thịnh, mấy tên sai vặt và tiểu nhị bận rộn đến mức chân không chạm đất, các sạp hàng nhỏ xung quanh cũng đầy ắp tiếng huyên náo, ríu rít mời gọi khách nhân.

Con phố bỗng chốc trở nên vô cùng gần gũi, cả một tòa thành cũng theo đó mà trở nên thân thuộc hơn.

Bánh hồ, bánh thang, tất la, cá cắt lát, món hầm cay, cơm điêu hồ... còn có chỗ chuyên bán thức uống như canh ngọt, rượu nếp các loại. Cho dù là bình dân hay xa hoa thì nơi đây đều có thể đáp ứng.

Ánh mắt của Thôi Hoàn chợt dừng lại hồi lâu trên một sạp hàng bán bánh trôi rượu nếp hoa quế. Bà chủ này đã vô cùng tinh tế khi dùng ống tre mỏng làm thành vật chứa, rất tiện lợi mà giá thành lại rẻ.

Y rất thích món này, thật không ngờ ở thành Trường An này cũng có.

Bên cạnh sạp hàng có một hàng người rất đông, có thể thấy rằng không chỉ mỗi mình y thích...

Thôi Hoàn rũ mắt nhìn xuống bàn tay của mình, y khẽ khựng lại một chút rồi đi lướt qua.

Món hầm cay... cũng được rất nhiều người yêu thích.

Thôi Hoàn vừa đi vừa tránh né đám đông. Cuối cùng, y đi dừng trước một sạp hàng thưa thớt người qua lại rồi mua một chiếc bánh hồ mềm.

Bánh hồ là loại bánh được lên men, cầm vào rất mềm mại, lớp vỏ ngoài giòn xốp được rắc thêm ít hạt mè, cắn một cái là chạm đến phần nhân đường bên trong. Hương vị thật sự không tệ chút nào, nhưng vì chỗ này chuyên bán đồ ăn sáng, sắp phải dọn hàng nên mới không có mấy người lui tới.

"Lang quân không cần phải tự ti như thế…"

Bên tai bỗng truyền đến một giọng nói. Thôi Hoàn dừng lại, quay sang nhìn người đang đi tới.