Bên kia, Lệ Chi Thao đang nghiêm túc hỏi quản gia già của nhà họ Lệ: "Tín hiệu nhà mình có phải bị hỏng do lâu năm không sửa không?"
Quản gia già: "..."
Cậu đang nói cái quái gì vậy?
Ông không muốn trả lời câu hỏi này, chỉ ngước nhìn về phía cầu thang: "Cậu chủ lớn xuống rồi."
"Anh họ! Cuối cùng anh cũng nói chuyện xong với ông nội rồi!" Lệ Chi Thao lập tức trở về bản tính chim hoàng yến, ríu rít không ngừng: "Tối nay em có một chuyện lớn cần làm, anh nhất định phải ủng hộ em! Để lấy dũng khí, em quyết định hẹn đua xe với đám Lão Cát trước, anh có muốn đi cùng không? Nghe nói lần này anh không đến một mình, còn mang theo cả quản gia nữa? Em vừa gọi điện rủ anh ta đi chơi cho vui rồi đấy..."
"Ồ." Cuối cùng cũng Lệ Tam Bắc cũng đáp lại một câu với Lệ Chi Thao: "Thế cậu ta có đi không?"
Một màn phá đám chính xác đến mức hoàn hảo.
Lệ Chi Thao: "…"
Cậu ta lập tức khựng lại, dường như đang cố tìm lý do nào đó, nhưng cuối cùng vẫn lặp lại một cách khô khan: "Tín hiệu trong nhà cũ quá nên bị hỏng."
Lệ Tam Bắc: "Vừa hay chỉ hỏng đúng tín hiệu giữa cậu và cậu ta?"
Lệ Chi Thao: "."
"Lúc nãy anh tôi đi qua có phải đã cười không? Anh ấy đang cười nhạo tôi đúng không?" Lệ Chi Thao phẫn nộ, điên cuồng lắc lắc quản gia già: "Anh ấy sao có thể đối xử với tôi như thế này!"
Quản gia bị lắc đến mức đầu óc quay cuồng, giọng run rẩy đáp: "Thiếu gia đã lâu rồi không cười vui vẻ như vậy!"
Cuối cùng Hà Tinh Lạc cũng tìm được một phòng nghỉ lý tưởng. Nhiệt độ trong phòng vừa phải, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, còn có sofa da mềm mại và một chiếc TV lớn.
Quan trọng nhất là không ai làm phiền.
Cậu quyết định hôm nay mình sẽ trốn trong này cho đến khi tình tiết kết thúc, tuyệt đối không ra ngoài!
Hà Tinh Lạc rút vài tờ khăn giấy, nhắm mắt lại, đặt lên mắt, rồi từ từ ngả người xuống.
Hệ thống nhỏ khó hiểu: [ Cậu đang làm gì vậy?]
"Thiếu mắt che nhưng không sao, tôi sẽ tự lừa đôi mắt mình." Hà Tinh Lạc thả lỏng hai tay, bắt đầu sự nghiệp "cosplay xác chết" vĩ đại của mình.
Nhân tiện, cậu cũng thử nghiệm chức năng đa dụng của hệ thống: "Hệ thống, cậu có thể chiếu phim trong đầu tôi không?"
Hệ thống nhỏ: "…"
"Sao cậu không trả lời?" Hà Tinh Lạc lùi một bước: "Vậy sách nói thì sao? Cho tôi nghe một đoạn tấu hài trước đi!"
"…"
Định nghĩa sách nói của cậu thật kỳ quặc.
Hà Tinh Lạc thúc giục: "Sao thế? Không được à?"