Nghe vậy, Hà Tinh Lạc im lặng.
Rõ ràng tên tổ trưởng Vương này đang trút giận lên Ôn Thuyên. Có lẽ không phải ông ta muốn làm khó Ôn Thuyên, mà là những người phải tạm thời cúi đầu vì tiền, nhưng lại có phẩm chất cá nhân đặc biệt xuất sắc giống như cậu ấy.
Cách làm khó này thực ra rất tầm thường, cố ý gây chia rẽ giữa Ôn Thuyên và những người khác, khiến mọi người dù không nhắm vào Ôn Thuyên cũng sẽ thấy cậu ta chướng mắt mất hòa nhập với tập thể.
Nhưng tại sao chứ!
Tổ trưởng Vương không dám nói một lời nào với Lệ Chi Thao, người đã sắp xếp cho Ôn Thuyên đến đây, nhưng lại dám bắt nạt Ôn Thuyên thế này. Đúng là, đáng ghét thật!
Hà Tinh Lạc không vui, gõ cửa:
"Tôi đến không đúng lúc sao, tổ trưởng Vương?"
Tổ trưởng Vương lập tức nở nụ cười:
"Không có đâu, không có đâu! Quản gia Hà đến kiểm tra công việc mà!"
"Không, không có, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi."
Hà Tinh Lạc vừa dứt lời, thì tài xế đã lâu không gặp của cậu liền bổ sung một cách đầy khí thế ở phía sau:
"Đi ngang qua, tiện thể đến lấy suất cơm hộp."
"Đúng, đúng, đúng! Xem tôi này, sơ suất quá. Hôm nay là một ngày quan trọng thế này mà lại có người không mặc đồng phục, làm chậm trễ thời gian của mọi người."
Tổ trưởng Vương vẫn không quên giẫm thêm một cú:
"Này cậu sinh viên kia, đi phát cơm hộp đi. Nhìn cậu cũng chẳng giống kiểu người chịu khổ cực…"
Dường như Ôn Thuyên không nghe ra được ẩn ý trong lời của ông ta, cúi đầu ngoan ngoãn đáp:
"Vâng."
Hà Tinh Lạc: "…?"
Cái quái gì đây? Nam chính bông hoa nhỏ biến thành bao cát chịu đòn rồi à?
Ôn Thuyên không có đồng phục là vì cậu ta chỉ là nhân viên làm thêm, lẽ ra việc chuẩn bị đồng phục phải là trách nhiệm của tổ trưởng Vương mới đúng chứ?
Hà Tinh Lạc vừa định lên tiếng thì bị Ôn Thuyên kín đáo ngăn lại.
"Thưa anh," Ôn Thuyên đứng trước mặt cậu, nhẹ giọng nói:
"Mời anh đi theo tôi."
Hà Tinh Lạc lập tức: "…"
Được rồi được rồi, tiêu chuẩn đạo đức của các nhân vật chính cao ngất ngưởng thế đấy! Nhưng thấy rõ ý định muốn giữ hòa khí của Ôn Thuyên, cậu đành phối hợp theo.
Hà Tinh Lạc im lặng ngậm miệng, rồi xoay người nói:
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm!"
Tài xế sững sờ, cái khí thế đột ngột này là sao? Ông ta uyển chuyển nhắc nhở:
"Cậu biết là dù chúng ta có ăn hết mười tám suất cơm hộp một ngày thì cũng không thể làm nhà họ Lệ phá sản được, đúng không?"