Người trước mặt đang mỉm cười nhìn cô, mái tóc bạc buông lơi trên vai, đứng với dáng vẻ đầy tùy tiện, tay còn nghịch một chiếc khuyên tai bạc.
Vừa nhìn thấy gương mặt đó, Thì Sơ vô thức siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán giật liên hồi.
Cái mặt này, cô sẽ nhớ cả đời, có hóa thành tro cũng không quên được!
Rõ ràng trông như thiên thần, nhưng tính cách thì còn tệ hơn quỷ dữ, đúng là đồ biếи ŧɦái khốn kiếp.
Tuần trước, khi làm nhiệm vụ, cô tình cờ chạm mặt hắn. Nhân lúc hắn không chú ý, cô bắn lén một phát, ai ngờ bị né được. Sau đó… hắn truy sát cô suốt từ sáng thứ bảy cho đến tận mười giờ tối chủ nhật.
Hai ngày một đêm, bám chặt như đỉa đói, dù có tìm cách cắt đuôi thế nào cũng không thoát nổi.
Bất kể cô vào game lúc nào, hệ thống luôn ghép trận với hắn. Sau đó, cô chỉ có thể chạy trối chết, chẳng làm được nhiệm vụ nào ra hồn.
Nếu không phải hai tiếng cuối hắn đột nhiên biến mất, có khi cô đã không hoàn thành được nhiệm vụ tuần.
Cô chỉ bắn lén một phát, mà còn không trúng, thế mà hắn đuổi gϊếŧ cô hai ngày một đêm, có cần phải thù dai vậy không? Đúng là không có chút nhân tính nào!
Thì Sơ hít sâu một hơi, cố kìm cơn giận.
Chỉ cần nhìn thấy mặt hắn là cô đã thấy tức không chịu nổi. Rõ ràng đã hai ngày rồi, hắn báo thù cũng đủ rồi, vậy mà vẫn còn bám theo cô làm gì?
Cô trừng mắt lườm hắn một cái, cũng chẳng buồn để ý đến chiếc khuyên tai nữa, mặt lạnh tanh định quay người bỏ đi.
“Nhìn thấy tôi, có vẻ cô không vui lắm nhỉ?”
Thiếu niên tóc bạc đứng chắn trước mặt cô, giọng điệu có chút trách móc.
Nói thừa! Bị truy sát suốt hai ngày một đêm, ai mà cười nổi chứ?!
Nếu không phải khu vực thương mại cấm đánh nhau, cô đã đấm thẳng vào mặt hắn rồi!
“Đừng giận nữa mà, tôi thấy cô thú vị nên mới đi theo thôi.”
Hippers vô tội chớp mắt. Hắn thừa biết bản thân có tính cách tồi tệ, nhưng thì sao chứ? Với thân phận của hắn, chẳng ai dám bất kính cả.
Đi theo? Nghe đến đây, Thì Sơ cảm thấy cơn giận vừa mới kìm xuống lại bùng lên, lần này còn mạnh hơn lúc nãy gấp mấy lần.
Cái gì cơ? Chúng ta không cùng loài, không chung ngôn ngữ à? Ai đời có kiểu người tốt nào lại rượt chém cô suốt hai ngày mà gọi là “đi theo” chứ?!
“Thấy cô có vẻ thích món này, tôi mua tặng luôn, coi như quà xin lỗi.”
Thiếu niên kia như chẳng thấy sắc mặt u ám của cô, cứ tự nhiên cười hì hì tiến lại gần, giơ tay định đeo chiếc khuyên lên tai phải cô.
Như thể đã đoán trước phản ứng của cô, hắn hạ giọng đầy nguy hiểm: “Đừng từ chối lời xin lỗi của tôi nhé. Tôi đã có thể truy sát cô một lần, thì cũng có thể truy sát vô số lần.”
Thì Sơ cứng đờ người, cố kiềm chế bản năng muốn lùi lại, sắc mặt lạnh đến mức tưởng như đóng băng.
Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Lúc này cô không làm gì được hắn cả, đánh không lại, cũng không cắt đuôi nổi.
Chết tiệt! Sau này nhất định phải đè tên này xuống đất, đánh cho bể đầu chó của hắn!
Hippers hơi cúi người, ánh mắt vừa tập trung vừa dịu dàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy chiếc khuyên.
Đầu ngón tay hắn lướt qua tai cô, cảm giác da thịt mịn màng dưới tay khẽ run lên. Hắn chậm rãi cài chiếc khuyên lên vành tai cô, rồi điều chỉnh lại một chút, để nó ôm vừa khít.
Cảm giác giữa nhân vật trong game và cơ thể thật của người chơi được liên kết với nhau, nhưng Thì Sơ chỉ thấy như có một con rắn độc lạnh lẽo đang quấn chặt lấy mình. Cô không nhịn được mà khẽ rùng mình.
Hippers chậm rãi đứng thẳng dậy, thích thú ngắm nghía "tác phẩm" của mình, rồi bật cười khe khẽ: "Quả nhiên rất hợp với cô."