Beta Vạn Nhân Mê Bị Đám Chó Điên Tranh Đoạt Điên Cuồng

Chương 10: Mặt Trận Rực Lửa (2)

Trong tòa biệt thự trên chủ tinh Chiliya, có một chàng trai tóc bạc đang nằm lười trên sô pha, cổ áo mở rộng.

Ngón tay thon của anh duỗi ra, những sợi tóc màu bạc rơi vãi khắp sô pha.

Đôi mắt anh nửa khép nửa mở, không có tiêu điểm, dừng như chẳng có tí hứng thú nào với xung quanh.

Bàn tay anh đặt xuống bên hông ghế sô pha, ngón tay vô thức gõ nhẹ, phát ra vài tiếng lộc cộc nhỏ. Một cái tay khác thì cầm lấy điều khiển từ xa, không ngừng đổi kênh trên màn hình thực tế ảo.

“Người chơi mà ngài đặc biệt chú ý, ‘Đỡ tôi dậy, tôi vẫn đánh được’ đã online.”

Một tiếng nhắc nhở đột ngột vang lên từ quang não trên cổ tay anh.

Chỉ thấy chàng trai bật dậy khỏi ghế sofa, đôi mắt hơi nhíu lại, ánh mắt tràn đầy hứng thú, khóe miệng vô thức cong lên, để lộ một nụ cười ranh mãnh.

Anh đứng dậy, bước về phía phòng chơi game, nhưng giữa chừng lại đột nhiên dừng lại, quay đầu về phía sau và gọi: “Này, người mà tối qua em nói với anh, chính là game thủ mà em cảm thấy rất đặc biệt ấy, vừa mới online rồi, anh có muốn vào xem thử không?”

Phía sau không ai trả lời.

Thiếu niên cau mày, tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Đừng giả vờ nữa, từ nhỏ đến lớn những thứ chúng ta thích đều giống nhau, chắc chắn anh cũng sẽ hứng thú với cô ấy.” Sau đó, anh không quay đầu lại mà đi thẳng đến phòng chơi game: “Nếu muốn đến thì nhanh lên, đừng để cô ấy chạy mất.”

Trong phòng khách, một chàng trai khác đang lặng lẽ đứng đó. Trong ánh sáng dịu nhẹ, bóng dáng anh trông có chút mơ hồ, mái tóc màu bạc nhẹ nhàng lay động như thể đang hòa vào ánh trăng.

Chỉ thấy anh ta từ từ quay người lại, gương mặt hiện ra giống hệt chàng trai vừa nói chuyện ban nãy.

……

Tại khu mua sắm trong game, Thì Sơ đã đi đến khu vực trang sức, nhưng dù đã dạo qua rất nhiều chỗ, cô vẫn chưa tìm được món đồ nào khiến cô hài lòng.

Ánh mắt cô lướt nhanh qua từng món trang sức, nhưng sau một vài khoảnh khắc ngắn ngủi dừng lại, lại nhanh chóng rời đi.

Cô tự hỏi liệu mình có đang phí quá nhiều thời gian vào việc này không. Trong lúc Thì Sơ đang định rời đi thì một tủ trưng bày nhỏ không quá nổi bật ở góc phòng đã thu hút sự chú ý của cô.

Cô tò mò bước đến, cẩn thận quan sát từng món đồ bên trong.

Bất chợt, đôi mắt cô rực sáng, khóe miệng cũng vô thức nhếch lên, cuối cùng cũng tìm được thứ mình vừa ý.

Đó là một chiếc khuyên tai bằng bạc, có hình dạng như một con ác long đang xòe đôi cánh rộng lớn và lộng lẫy của mình.

Mặt trên của cánh hơi nhếch lên, sắc bén và đầy mạnh mẽ, tựa như có thể cất cánh bay lên bất cứ lúc nào. Trên đôi cánh được chạm khắc tỉ mỉ từng lớp vảy, với những hoa văn chìm lấp lánh ánh sáng lạnh mờ ảo.

Ở phần đầu con rồng được khảm một viên hồng ngọc vào làm mắt, tỏa ra ánh sáng nóng rực và đầy hoang dã. Răng nanh sắc nhọn, mang theo một vẻ bí ẩn và khí chất lạnh lùng bá đạo. Toàn bộ chiếc khuyên tai có thiết kế tinh xảo vô cùng, từng chi tiết đều được xử lý hoàn hảo không chút tì vết.

Thì Sơ hài lòng gật đầu. Cô có sở thích ngắm các món trang sức, nhưng lại không thích xỏ khuyên nên vì thế khuyên tai kẹp này đúng là vừa vặn hợp ý với cô.

Cô đưa tay định lấy nó ra để xem xét kỹ hơn.

Đúng lúc này.

Một bàn tay đột ngột vươn ra từ phía sau cô. Đó là một đôi bàn tay trắng nõn, thon dài, như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ.

Sau đó, nó nhẹ nhàng nhưng dứt khoát vươn về trước, lấy đi chiếc khuyên tai bằng một động tác tao nhã và gọn gàng.

Thì Sơ sững người tại chỗ, hơi cau mày, vừa định nói gì đó.

Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô: “Cô thích cái này sao?”

Làn hơi thở ấm áp phả nhẹ vào vành tai, khiến cô hơi khó chịu. Cô vội đưa tay che tai lại, lùi về sau một bước để kéo giãn khoảng cách, rồi quay đầu nhìn về phía người vừa đến.