Phi Nhân Loại Đều Muốn Làm Bạn Với Tôi

Chương 4.2

Trong lúc hai cha con họ trò chuyện, Phó Chu Hàm nhớ lại quá trình mình gặp được Tưởng Hồng Phong từ đầu đến cuối, không khỏi nảy sinh rất nhiều nghi ngờ.

Trước đó, vì sao Tưởng Hồng Phong luôn bị nhốt ở tầng 4? Vì sao khi hắn tỉnh lại đã ở trong ngôi nhà thuê mà không phải ở nơi khác? Lần cuối cùng Tưởng Hồng Phong liên hệ với người nhà là thông qua máy điện thoại bàn của quán bán đồ ăn vặt, có phải có thể suy ra được, Tưởng Hồng Phong bị hại ở ngay khu vực này không?

Hay nói cách khác, thi thể của Tưởng Hồng Phong đang ở gần tòa nhà cho thuê. Thậm chí thi thể của Tưởng Hồng Phong có khi còn đang ở ngay trong căn phòng mà anh thuê.

Nghĩ vậy, Phó Chu Hàm ngay lập tức rùng mình. Nếu thật là vậy thì chủ nhà hóa ra lại là người có khả năng gây án nhất.

Anh chà xát cánh tay, hỏi Tưởng Hồng Lôi: “Chú ơi, cháu muốn hỏi chú chuyện này. 25 năm trước khi chú đến đây hỏi thăm tin tức, chủ nhà nói thế nào? Chú có còn nhớ rõ chủ nhà trông thế nào không? Tên hắn là gì?”

Tưởng Hồng Lôi ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Lúc đó chủ nhà nói nó đã hủy hợp đồng không thuê nữa, còn lật quyển sổ kế toán của mình để xác nhận. Tên chú không biết, diện mạo cũng nhớ không rõ lắm, nhưng nếu như bây giờ gặp một lần thì có lẽ có thể nhận ra được phần nào.”

Ông dừng lại một chút rồi hỏi: “Tiểu Phó, cháu hỏi chuyện này để làm gì? Có phải nhớ đến manh mối gì hay không?”

Bây giờ Phó Chu Hàm không hề có căn cứ, tự nhiên không thể nói ra hết hoài nghi trong lòng mình. Anh chỉ nói: “Không đây, cháu chỉ muốn hỏi rõ ràng, xem có thể…”

“Có thể thế nào?” Tưởng Hạo Trạch nhìn thấy Phó Chu Hàm nói được một nửa thì sửng sốt, không nhịn được hỏi.

Mà lúc này, Phó Chu Hàm đang trợn mắt há hốc mồm nhìn Tưởng Hồng Phong. Chỉ thấy Tưởng Hồng Phong hơi ngây ra, vuốt ve mái tóc đã lấm tấm bạc của Tưởng Hồng Lôi, lẩm bẩm tự nói: “Anh hai già rồi, càng ngày trông càng giống ba.”

Phó Chu Hàm buột miệng hỏi: “Anh nhớ ra rồi sao?”

Vẻ mặt hai cha con Tưởng Hạo Trạch ngây ngốc mà nhìn anh, lúc này anh mới nhận ra mình đã lỡ lời. Anh nhìn Tưởng Hồng Phong, không biết có nên nói cho hai người biết chuyện mình có thể nhìn thấy hồn ma hay không.

Lúc này, Tưởng Hồng Phong nói: “Nhớ hết gần như mọi chuyện rồi, nhưng mà vẫn thiếu những ký ức trước khi chết.”

Phó Chu Hàm nhìn chằm chằm vào hai cha con đang nhìn mình, trong nội tâm như có thần tiên tranh đấu, cuối cùng anh vẫn quyết định nói cho bọn họ tình hình thực tế, vậy nên thẳng thắn nói: “Tôi có thể nhìn thấy hồn ma của Tưởng Hồng Phong.”

Tưởng Hạo Trạch có chút khϊếp sợ: “Từ từ, anh Hàm, chẳng lẽ anh có mắt âm dương sao?”

Phó Chu Hàm cũng không có cách nào nói rõ tình huống của mình hiện tại, chỉ nói: “Chúng ta tìm một nơi thích hợp để nói tỉ mỉ đi.”

Vì thế ba người thuê một phòng ở khách sạn gần đó, sau đó Phó Chu Hàm kể hết mọi chuyện từ khi mình gặp được Tưởng Hồng Phong ra. Vì để chứng minh được sự chân thật của mọi chuyện, anh còn hỏi Tưởng Hồng Phong một vài chuyện nhỏ rồi kể lại.

Ban đầu Tưởng Hồng Lôi bán tín bán nghi, bây giờ lại không thể không tin. Ông có chút nghẹn ngào, hỏi: “Hồng Phong, sao em lại rời đi? Bây giờ… bây giờ em được chôn ở đâu?”

Phó Chu Hàm trả lời thay hắn: “Anh ta mất đi một phần ký ức nên mới ủy thác cháu giúp hắn điều tra nguyên nhân mình chết.”

“Ra là vậy.” Tưởng Hồng Lôi cúi người trước mặt Phó Chu Hàm, nắm lấy tay anh: “Tiểu Phó, chú rất cảm ơn cháu. Cháu cần thù lao thế nào cứ việc nói, chỉ cần bọn chú có thể trả được thì nhất định sẽ cho cháu. Xin cháu hãy giúp chú tìm được thi thể của em trai.”

“Chú ơi, chú đừng khách sáo.” Phó Chu Hàm cảm thấy rất hổ thẹn. Lúc trước, anh chấp nhận yêu cầu nay là vì tình thế cấp bách. Tuy rằng bây giờ anh đã suy nghĩ khác, nhưng anh vẫn không nghĩ đến chuyện nhận thù lao.

Phó Chu Hàm tìm lý do rời khỏi khách sạn, để hai cha con nhà họ Tưởng nghỉ ngơi trong phòng.

Tưởng Hồng Phong biết người mình có thể giao lưu chỉ có mình Phó Chu Hàm nên cũng đi theo. Hắn đi cách Phó Chu Hàm khoảng một cánh tay, dựa theo những ký ức đã tìm lại được mà nói ra suy nghĩ của mình.

“Trước đó quả thật tôi định hủy hợp đồng thuê nhà, nhưng mà lúc đó hình như còn chưa làm thì tôi đã chết rồi. Nếu không, sau khi hủy hợp đồng hẳn là tôi sẽ có chút ấn tượng.” Tưởng Hồng Phong dừng lại một chút, cau mày nói: “Đương nhiên cũng không thể loại trừ tình huống tôi đánh mất phần ký ức liên quan đến chuyện đó.”

Phó Chu Hàm nhìn xung quanh, móc tai nghe từ trong túi đeo lên, giả vờ mình đang gọi điện thoại, giọng nói không to không nhỏ: “Tôi lại nghiêng về hướng anh vẫn chưa hủy hợp đồng, nếu như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc chủ nhà trước kia của anh nói dối. Anh có nhớ rõ tên của hắn là gì không?”

“Ngô Minh Hoa.” Điểm này thì Tưởng Hồng Phong nhớ rất rõ ràng.

Phó Chu Hàm nghi ngờ nói: “Ngô?”

Tưởng Hồng Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, chủ nhà bây giờ của cậu lớn lên rất giống Ngô Minh Hoa, hẳn là bọn họ có quan hệ huyết thống.”

Phó Chu Hàm: “Chủ nhà hiện tại của tôi tên là Ngô Kiến Quốc.”

“A!” Tưởng Hồng Phong kinh ngạc kêu lên: “Tôi nhớ ra rồi, tôi đã từng gặp hắn. Hắn hẳn là con trai của Ngô Minh Hoa, khi đó hắn mới mười mấy tuổi, tôi còn từng cho hắn kẹo.”

Phó Chu Hàm trở lại phòng ở, tìm lại hợp đồng thuê nhà từ trong vali. Số thẻ căn cước của Ngô Kiến Quốc cho thấy năm nay hắn 38 tuổi, 25 năm trước mới 13 tuổi, giống với ký ức của Tưởng Hồng Phong.